Edit: Lạc Lạc
Đầu giường của Nguyễn Tư Nhàn có một dãy đèn pha, bình thường để một vài đồ trang trí nhỏ và huy hiệu.
Đây không phải do cô trang trí, mà là lúc vừa chuyển đến đây, Tư Tiểu Trân thấy phòng cô quá đơn điệu nên đã làm cho cô.
Hôm nay sau khi lấy De Havilland Comet, Nguyễn Tư Nhàn không tìm thấy chỗ nào thích hợp để đặt nó vào, vì thế cô đã dọn chỗ này để bày nó lên.
Trùng hợp là, bên dưới ánh đèn pha, vừa lúc cái bóng của mô hình máy bay được phóng to và chiếu lên bức tường ở đối diện.
Nguyễn Tư Nhàn nằm trên giường, vừa mở mắt ra là đã có thể nhìn thấy cái bóng kiêu ngạo của chiếc máy bay đó.
Cái bóng này tựa như Phó Minh Dư âm hồn bất tán, mặc dù đã tắt đèn pha, nhưng đèn đường bên ngoài cửa sổ vẫn sẽ tận dụng mọi thứ mà chiếu ra hình dáng của nó.
Nguyễn Tư Nhàn trở mình, không ngủ được, vì thế đứng dậy kéo tấm màn lại thật kín.
Sau một loạt các hành động, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy đêm nay mình có thể yên tâm ngủ một giấc, nhưng ngay khi nằm xuống, trước mắt tối đen như mực, các giác quan lại trở nên rõ ràng và nhạy cảm hơn.
Trong căn phòng yên tĩnh này, câu nói khe khẽ quanh quẩn lặp đi lặp lại bên tai cô "Hôm nay cô thật sự rất đẹp".
Một người đàn ông, khen một người phụ nữ đẹp hết lần này đến lần khác có thể là có ý gì, vẫn có thể chỉ là đang đơn giản thưởng thức vẻ đẹp thôi sao?
Lúc đầu Nguyễn Tư Nhàn chỉ suy đoán suy nghĩ của anh, nhưng tối nay cô chắc chắn rằng, Phó Minh Dư thích cô.
Trời sập đất nứt, có người bị đánh đến điên luôn rồi.
Nguyễn Tư Nhàn kéo chăn trùm lên đầu, WeChat của người đó vẫn âm hồn không tan.
[ Phó Minh Dư ]: Cô quên lấy bánh kem rồi.
[ Phó Minh Dư ]: Đem xuống cho cô nhé?
Nguyễn Tư Nhàn coi như đã hiểu.
Cẩu nam nhân này không chỉ thích cô, hôm nay còn thấy sắc nảy lòng tham, bây giờ đang ngứa ngáy trong lòng.
Bây giờ còn dám ép cô lên tường, nếu cho anh ta vào nhà chẳng phải là bị ép lên giường luôn sao?
Xem ra sau cái tát đó, tên đàn ông này cũng thẳng thắn, nói chuyện cũng có tin tưởng.
Đêm hôm còn muốn vào nhà cô, hừ, muốn cũng hay thật.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Tôi bỏ.
[ Phó Minh Dư ]: Tôi xử lý nó nhé?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Tùy anh, tôi phải ngủ rồi.
[ Phó Minh Dư ]: Khoan đã, sáng mai mấy giờ bay?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Làm gì?
[ Phó Minh Dư ]: Đưa cô đi.
Sáu giờ sáng hôm sau, Nguyễn Tư Nhàn mở mắt ra, với tay mở công tắc đèn, ngay lúc đèn sáng lên, bóng của chiếc De Havilland Comet liền hiện lên trên tường.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn chằm chằm cái bóng một lúc, dường như đầu óc vẫn chưa được tỉnh táo.
Một lúc sau, chuông báo thức trong điện thoại reo lên, Nguyễn Tư Nhàn lấy lại tinh thần, thầm mắng một câu "Cẩu nam nhân".
-- Trong mơ cũng đến quấy rối tôi.
Cô ngồi dậy kéo rèm cửa ra, lờ mờ không thấy rõ.
Mưa cả đêm vẫn chưa dứt, có thể chuyến bay hôm nay lại phải bị trì hoãn thật lâu.
Nhưng dù vậy, Nguyễn Tư Nhàn vẫn phải đến sân bay đúng giờ.
Sau khi thức dậy và vệ sinh đơn giản, ăn bữa sáng, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Nguyễn Tư Nhàn kéo vali bay chuẩn bị ra ngoài.
Phó Minh Dư rất đúng giờ, lúc Nguyễn Tư Nhàn mở cửa, anh đang định bấm chuông.
"Ăn sáng chưa?"
Ngay lúc nhìn thấy Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy anh như đã thay đổi thành một người khác.
Áo mũ chỉnh tề đứng trước mặt cô, hoàn toàn không giống như dáng vẻ thì thầm vào tai cô trong tối qua.
Thay vào đó Nguyễn Tư Nhàn lại hơi mất tự nhiên, "Ừm" một tiếng.
"Đi thôi, hôm nay trời mưa, trên đường sẽ bị kẹt xe."
"Ô."
Đến đại sảnh tầng trệt, tài xế của Phó Minh Dư đã đậu xe ở bên ngoài.
Bách Dương cầm ô đến và đưa cho Phó Minh Dư.
Anh cầm lấy ô, bung ra, ôm lấy vai Nguyễn Tư Nhàn.
"Đi thôi."
Bách Dương đồng thời cầm lấy vali bay của Nguyễn Tư Nhàn, bỏ thẳng vào cốp xe.
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy có gì đó không ổn.
Hành động này của anh có phải đã tự nhiên quá rồi không?
Sao có thể nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát như thế?
Cả Bách Dương nữa, có phải giác ngộ của anh đã hơi cao quá rồi không?
Tốt xấu gì anh cũng tỏ ra kinh ngạc một chút đi chứ? Sếp của anh cưa cẩm phụ nữ ngay trước mặt anh mà sao anh cũng không có phản ứng gì hết vậy?
Bách Dương cũng không muốn tỏ thái độ gì.
Hôm qua anh trăm cay nghìn đắng sắp xếp người chuyển những mô hình máy bay quý giá đó từ biệt thự Hồ Quang đến chung cư Danh Thần, trong khi còn phải đối phó với những nghi vấn do Hạ Lan Tương đưa ra, anh rất mệt mỏi.
Trên đường quả nhiên bị kẹt xe, Nguyễn Tư Nhàn sợ đến muộn, liên tục xem giờ.
Bách Dương cũng nôn nóng, sau khi quan sát tình trạng giao thông, anh ra lệnh cho tài xế vòng lại, đồng thời quay đầu lại nói: "Phó tổng, có lẽ chuyến bay hôm nay không thể cất cánh thuận lợi được, tôi thông báo trước nhé?"
Phó Minh Dư gật đầu, đồng thời nghĩ đến điều gì đó, quay sang nói với Nguyễn Tư Nhàn: "Hôm nay tôi phải đi Mỹ một chuyến."
Nguyễn Tư Nhàn chớp chớp hai mắt.
"Mười ngày sau về."
Nguyễn Tư Nhàn vẫn bất động.
Vậy thì sao?
Phó Minh Dư thấy cô không nói gì, bật cười, "Nói với cô một tiếng."
Sao nghe như đang báo cáo hành trình thế này?
Giữa bạn bè mà cũng cần báo cáo hành trình nữa à?
Nhưng trông Phó Minh Dư rất thản nhiên, dường như anh không cảm thấy là có chỗ nào không ổn.
Thôi được, anh cảm thấy giữa bạn bè phải như thế này thì cứ như thế đi, mặc dù những việc anh làm từ đầu đến cuối không phải những việc mà giữa bạn bè nên làm.
Khi đến cổng Thế Hàng, quả nhiên đã muộn hơn mười phút so với thời gian ước tính của Nguyễn Tư Nhàn.
Tài xế định lái vào bãi đỗ xe, Nguyễn Tư Nhàn tính toán từ đó đến thang máy và sau đó đến phòng họp có lẽ phải vòng thêm vài đoạn đường, vì thế cô đã kêu dừng lại kịp thời.
Bách Dương xuống xe lấy vali bay giúp cô, sau khi nhận lấy, Nguyễn Tư Nhàn gần như chạy vào tòa nhà.
Một tiếp viên hàng không trên hành lang kính ở tầng hai nhìn Nguyễn Tư Nhàn chạy vào, quay đầu lại nói: "Này? Mọi người có thấy không?"
"Cái gì?"
"Nguyễn Tư Nhàn đó, sáng sớm cô ta lại bước xuống từ trên xe của Phó tổng."
"......?"
"Để tôi xem xem để tôi xem xem."
"Đi vào rồi, mọi người nhìn bên kia đi, đó là xe của Phó tổng, tôi không nhìn lầm chứ?"
"Chuyện gì đây?"
"Chẳng phải nghe nói lúc còn là tiếp viên hàng không cô ta đã......"
Chỉ trong một buổi sáng, tin đồn nhỏ này đã được lan truyền khắp bộ phận tiếp viên, vào buổi trưa, dùng bữa trong căn tin, cùng với mùi thức ăn, tai tiếng mấy năm trước lại bị đào bới ra.
Lần này không phải là phỏng đoán mơ hồ, mà là có người tận mắt nhìn thấy.
Còn có người nói rằng, thật ra đây không phải là lần đầu tiên thấy Nguyễn Tư Nhàn lên xe Phó tổng, đã từng nhìn thấy cách đây không lâu ở trước cổng Thế Hàng.
Mười ngày trôi qua, tai tiếng đó đã có chút trở mùi.
Trong khoảng thời gian ngắn, những tin đồn này vẫn chưa truyền đến tai đương sự.
-- Nếu tối nay Nguyễn Tư Nhàn không tham dự bữa tiệc sinh nhật của một cơ trưởng.
Trên đường đi, cô lại nhận được cuộc gọi từ Phó Minh Dư.
"Đang ở đâu?"
Nguyễn Tư Nhàn đã sắp đến cửa nhà hàng, "Anh về rồi à?"
"Ừm, cô ăn gì chưa?"
"Chưa."
"Vậy đợi tôi nhé?"
"Không cần, tôi có hẹn rồi."
Phó Minh Dư cười, "Cô thật bận rộn."
Nguyễn Tư Nhàn theo nhân viên phục vụ đi về phía phòng bao, bước chân nhẹ nhàng, "Đúng vậy, cuộc hẹn của tôi không thể ít hơn anh được."
"Xong rồi tôi đến đón cô nhé?"
Nguyễn Tư Nhàn dừng lại một lúc.
"Hôm nay tôi đi ăn với đồng nghiệp."
"Thì sao?"
"Anh chắc chắn muốn đến đón tôi chứ?"
"Tôi không được gặp mọi người à?"
Nguyễn Tư Nhàn nghẹn họng.
Anh được gặp mọi người, anh được gặp mọi người hơn bất cứ ai khác.
"Tùy anh."
"Gửi địa chỉ cho tôi."
Cùng lúc đó, bầu không khí trong phòng bao rất sôi động.
Nhân vật chính hôm nay tên là Lâm Hoằng Tế, làm việc ở Thế Hàng đã được vài năm, là một cơ trưởng còn trẻ, vô cùng nhiệt tình và hiếu khách, bất cứ ai đã từng tiếp xúc với anh ta đều có thể nhanh chóng trở thành bạn bè, vì thế bộ phận nào anh ta cũng quen, lúc ăn sinh nhật đã rủ rê cả một nhóm lớn người, có bộ phận chuyến bay, có bộ phận tiếp viên, cả bộ phận hữu cơ và bộ phận điều phối.
Do đông người nên anh đã đặt một phòng bao lớn, bên trong có tổng cộng ba bàn, miễn cưỡng để mọi người ngồi xuống.
Thời gian hẹn là