Edit: Lạc Lạc
Hơi ấm trên trán kéo dài thật lâu như dấu vết, nhiệt độ trên mặt cũng tăng mạnh, khiến cho cái tựa đầu này cũng trở nên không được bình thường.
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy mình càng ngày càng khó giả vờ.
Nếu Phó Minh Dư quay đầu lại, sẽ thấy lông mi của cô đang run run đầy kỳ quái.
Độ ấm từ cơ thể anh khiến người ta lưu luyến, độ cong của khuỷu tay lại vừa phải, không có cảm giác gông cùm xiềng xích, rắn chắc nhưng lại có một cảm giác dịu dàng.
Nhiều nhất lại một giây.
Nguyễn Tư Nhàn nghĩ, cô sắp không giả vờ được nữa rồi, có một luồng nhiệt ngập tràn trong lồng ngực, đang sôi sục, xông xáo ngang dọc, sắp nổ tung lồng ngực cô.
Cô nhíu chặt mày, đang định mở mắt ra, trong xe chợt vang lên một tiếng chuông điện thoại.
Là điện thoại của Phó Minh Dư.
Anh lấy điện thoại ra bằng tay còn lại, áp lên tai, nói khẽ.
Nguyễn Tư Nhàn thừa lúc anh không chú ý, khẽ hít vào một hơi.
“Hửm? Bị bệnh à?”
Phó Minh Dư vẫn giữ nguyên tư thế, lại nhìn xuống gương mặt đang ngủ của Nguyễn Tư Nhàn, giọng trở nên thấp hơn.
“Vâng, con biết rồi, sẽ về sau.”
Sau khi nói vài câu đơn giản, anh cúp máy, bên trong xe tiếp tục quay về yên tĩnh.
Với sự gián đoạn này, cảm giác căng cứng trong lồng ngực Nguyễn Tư Nhàn đã dần thả lỏng.
Mặc dù tim vẫn đập đầy kỳ lạ, nhưng đã bình tĩnh hơn rất nhiều so với khi nãy.
Bên tai là hơi thở đều đều của Phó Minh Dư, hương thơm thoang thoảng trên người anh quanh quẩn trước mũi.
Nguyễn Tư Nhàn vẫn duy trì tư thế tựa vào lòng anh, lại cảm thấy tay anh đang siết chặt lấy vai cô.
Cảm giác căng thẳng đó lại xuất hiện trở lại vì nhiệt độ từ lòng bàn tay anh.
Đúng lúc này, anh quay đầu lại, cằm cọ nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Nguyễn Tư Nhàn không hiểu tại sao lúc này cô lại căng thẳng, thậm chí còn khiến cô khó giữ mình hơn cả nụ hôn trên trán lúc nãy.
Rõ ràng tối qua ôm còn thân mật hơn cả bây giờ.
Có tiếng còi nhấp nhô bên ngoài cửa sổ, thế nhưng vào lúc này nó cũng giống như một bản nhạc lưu luyến, có một cảm giác yên bình và dễ chịu.
Mặc dù khó có thể bình tĩnh lại, nhưng Nguyễn Tư Nhàn vẫn vô thức muốn con đường này dài hơn chút nữa, dài hơn chút nữa.
Cô bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra trong hôm nay, dần tìm ra một lý do cho chính mình.
Có lẽ là vì cái ôm hôm nay, không thoải mái, không khao khát cảm giác an toàn, nó chỉ đơn giản là một người người đàn ông và một người phụ nữ đang ôm nhau.
Sự thể hiện tình cảm nguyên thủy và trực tiếp nhất, như một đôi tình nhân đã yêu nhau thật lâu, tự nhiên tựa vào nhau.
Cô lại hít một hơi thật sâu.
Hô hấp trong khoang mũi đã không còn giữ được oxy trong não.
Tên đàn ông Phó Minh Dư này đôi khi lại rất nguy hiểm, dòng nước ấm của anh chảy quá tự nhiên, khiến người khác không cảm nhận được cảm giác tiến công, sau đó sẽ vô tri vô giác đắm chìm vào.
Cô thậm chí không thể ngờ rằng, thế nhưng sẽ có một ngày mình lại tựa vào lòng anh như thế này, còn được anh hôn lên trán.
Hơn nữa lại không hề chống cự, thậm chí còn dư vị trong lòng hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi cô cảm thấy chiếc xe từ từ dừng lại, chắc là đến cổng chung cư Danh Thần rồi.
Nghĩ đến cuộc gọi anh vừa nghe, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy không thể giả vờ được nữa, nhà anh có người bị bệnh.
Nguyễn Tư Nhàn từ từ mở mắt, Phó Minh Dư không nhận ra, chỉ bình thản nhìn về phía trước.
Cô ho nhẹ một tiếng, từ từ duỗi thẳng phần thân trên.
“Dậy rồi à?” Phó Minh Dư quay sang nhìn cô, hơi thở phà lên mặt cô, cánh tay cũng tự động buông cô ra.
Nguyễn Tư Nhàn không nhìn anh, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến cuộc gọi anh vừa nghe, chắc là trong nhà có người bị bệnh, đang đợi anh về, vì thế nói: “Đưa tôi đến đây thôi.”
Tài xế nghe Nguyễn Tư Nhàn nói thế, quay đầu lại nhìn Phó Minh Dư.
Nhưng Phó Minh Dư chỉ nói: “Đưa vào đi.”
Nguyễn Tư Nhàn mím môi, không nói gì, nhìn ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ xe, lặng lẽ chạm lên gò má.
Xe chạy qua gờ giảm tốc, chầm chậm chạy đến dưới chung cư, biểu hiện của Nguyễn Tư Nhàn cũng được điều chỉnh về trạng thái tự nhiên nhất.
Trong lúc Nguyễn Tư Nhàn mở cửa xe, cảm thấy Phó Minh Dư cũng mở cửa ở phía bên kia.
Cô vội nói: “Đưa tôi đến đây là được rồi.”
Phó Minh Dư chống tay lên cửa xe, nhìn Nguyễn Tư Nhàn, không nói gì, chỉ vòng qua chỗ cô, “Tôi đưa em lên.”
Thôi được.
Nguyễn Tư Nhàn im lặng đi theo anh vào sảnh thang máy.
Trong lúc chờ thang máy, ngón tay của Nguyễn Tư Nhàn lại bất giác nắm chặt lấy dây đeo vai của ba lô.
Cô nhận ra lúc yên tĩnh lại, cảm xúc lại bắt đầu mất ổn định. Phó Minh Dư đứng bên cạnh cô, vẫn không nói gì như bình thường, nhưng lại có vẻ khác với bình thường.
Dường như là bởi vì nụ hôn trên trán kia, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy dù bây giờ anh không làm gì cả, nhưng mọi thứ đã trở nên khác biệt.
Mặc dù ý định của anh đã sớm được nói rõ, nhưng chưa bao giờ có một hành động thân mật và rõ