Edit: Lạc Lạc
Buổi chiều sau cơn mưa, trời tối hẳn.
Trong không khí có mùi cỏ tươi, kèm theo tiếng lá “Xào xạc”, được gió lùa qua cửa sổ, một chút mát lạnh phả vào cổ, mồ hôi thấm vào lỗ chân lông, bỗng nhiên thư thái.
Trong phòng có động tĩnh khe khẽ.
Trong bóng tối, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy quần áo trên người mình đã thấm ướt mồ hôi, dính vào người rất khó chịu.
“Rít ——” Phó Minh Dư nhíu mày, áp lòng bàn tay lên gáy cô, giọng trầm khàn, “Bảo bối, em nhẹ một chút.”
“Anh im đi.”
Nguyễn Tư Nhàn vùi đầu vào cổ Phó Minh Dư, nhắm tịt mắt, một tay khác túm chặt góc áo của anh, khẽ run rẩy.
Cô nghiến răng, cố kìm nén mà nói khẽ: “Sao anh vẫn chưa xong thế…… Em rất mệt……”
Phó Minh Dư cúi đầu, thở ra một hơi thật nóng, cẩn thận hôn lên dái tai của cô.
Cô áp vào cổ anh, phòng tắt đèn tối om, khứu giác và thính giác được phóng đại, mọi thứ đều vô cùng rõ ràng.
Mùi hương trên người anh không khỏi vây lấy Nguyễn Tư Nhàn.
Rõ ràng là mùi linh sam mát lạnh, lúc này còn kèm theo một cảm giác nóng rực.
Từng hơi thở trong không khí hoặc kìm nén, hoặc nồng nhiệt, hết đợt này đến đợt khác.
Lòng bàn tay của Nguyễn Tư Nhàn có một lớp chai mỏng, nhưng da thịt lại rất mịn màng.
Cảm giác dịu dàng và cảm giác thô ráp tinh tế cùng tồn tại, mọi chuyển động đều như đang khuấy đảo từng sợi dây căng chặt.
Nguyễn Tư Nhàn ngày một thở gấp, lông mi cũng run lên vì căng thẳng, mất đi cả thước đo thời gian.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cánh tay bỗng cứng lại.
Cô ngẩng đầu lên, từ trong bóng tối thấy Phó Minh Dư đang nhắm chặt mắt, lông mày khẽ run, trên trán thấm đẫm mồ hôi.
Cô há miệng, tạm thời quên hô hấp.
Khi anh từ từ mở mắt ra, cô lập tức lấy lại ý thức, vội vàng đứng dậy chạy vào phòng tắm.
Trong căn phòng tối mịt, Phó Minh Dư dựa vào ghế sô pha, thở ra một hơi thật dài, thong thả chỉnh sửa lại quần áo, dùng khăn giấy lau sạch ghế sô pha bị làm bẩn.
Sau khi ném khăn giấy đi, anh bước đến cạnh tường, giơ tay bật đèn, ánh đèn lập tức chiếu sáng cả phòng khách.
Tiếng nước trong phòng tắm truyền ra từ khe cửa, kéo dài thật lâu.
Phó Minh Dư đứng bên cạnh cửa, có ý định mở ra, nhưng phát hiện đã bị khóa.
Anh dựa vào tường, gõ nhẹ lên cửa.
“Vẫn chưa ra à?”
“Ai cần anh lo!”
Nguyễn Tư Nhàn đã sớm rửa tay xong, nhưng khi nhìn thấy lòng bàn tay ửng đỏ, hô hấp vẫn không thể hồi phục.
Nhìn mình trong gương, hai má ửng hồng, một vài sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt dính vào cổ, như thể cô mới là người bị đùa nghịch.
Mệt thật!
Không hiểu sao còn mệt hơn cả khi khống chế cần điều khiển!
Vài phút sau, cô mở cửa, Phó Minh Dư trước mặt cô đã áo quần chỉnh tề, không thấy chút nếp nhăn, ngay cả đường gấp cổ áo cũng vô cùng kỹ lưỡng.
Làm sao có thể có người vừa rồi vẫn còn đang bán sống bán chết, lại có thể khôi phục chỉ trong vòng mười phút như chuẩn bị lên bản tin thời sự?
Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu đẩy anh ra, “Anh tránh ra đi, đừng cản đường em.”
Cô bước ra phòng khách, áo khoác của Phó Minh Dư bị ném trên ghế sô pha, dường như lúc nãy đã bị cô đè lên, trải ra một cách lộn xộn, tay áo nhăn nhúm.
Lúc cô cúi xuống định nhặt lên, lại nhìn thấy khăn giấy trong thùng rác, còn thoang thoảng một thứ mùi khó lòng giải thích.
Lỗ tai cô vốn đang ửng đỏ, nhìn thấy cảnh này, huyệt thái dương lại giật giật, lòng bàn tay đang cầm áo khoác không ngừng nóng lên.
Hạ độc, nhất định là hạ độc.
Một cô gái trẻ giữ mình, phù hợp với các giá trị hài hòa của chủ nghĩa xã hội như cô, thế nhưng lại bị anh dụ dỗ làm một việc mà cô từng nghĩ cả đời sẽ không bao giờ làm.
Phó Minh Dư đang thắt cà vạt, những ngón tay thon dài gọn gàng thắt lại, quay sang thấy Nguyễn Tư Nhàn đang cầm áo khoác của mình, anh nói: “Bảo bối, đưa áo khoác cho anh.”
Nguyễn Tư Nhàn nghĩ đến từng tiếng “Bảo bối” mà anh đã gọi bên tai cô khi nãy, lửa lập tức cháy đến mặt, liền ném áo khoác lên đầu anh.
“Sau này chuyện của mình thì tự mình làm!”
Phó Minh Dư hơi khó hiểu, giả vờ không hiểu lời Nguyễn Tư Nhàn, lấy áo khoác xuống, vắt lên khuỷu tay, bước đến một bước xoa đầu cô.
“Ừ, anh quay lại công ty làm việc đây.” Anh cúi đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn, “Nghỉ ngơi sớm đi, trông em rất mệt.”
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
Trách ai đây?! Trách ai đây?!
--
Phó Minh Dư rời đi, Nguyễn Tư Nhàn quay vào bếp dọn bàn.
Vừa động tay, đã nghe thấy một tiếng “Bốp”, một cái bát rơi lại xuống bàn, còn lăn hai vòng.
Nguyễn Tư Nhàn nhanh tay lẹ mắt, lập tức cúi xuống bắt lấy mới tránh được việc bị mất đi một cái bát.
Tuy nhiên sau khi bắt được, cô lại nhắm mắt, trong lòng cực kỳ bất lực.
Bỗng dưng có cảm giác cánh tay với lực đẩy 50 kg này đang trở nên vô ích.
Sau khi rửa bát xong và quay trở lại phòng làm việc, Nguyễn Tư Nhàn lấy tài liệu kiểm tra ra, đeo tai nghe lên, chuẩn bị thanh lọc tâm hồn để ghi chú lại.
Nhưng trong lúc ghi bài, cô nhận thấy chữ mình viết ra bị xiêu xiêu vẹo vẹo, cái tay này tựa như bị mất kiểm soát.
Sẽ không có lần sau.
Lần tới mình sẽ là Venus cụt tay.
Điện thoại bỗng có tin nhắn đến.
[ Trịnh Ấu An ]:……
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: ?
Sau khi nhận ra mình không bị chặn, Trịnh Ấu An lập tức gửi qua txt đã chuẩn bị sẵn.
[ Trịnh Ấu An ]: Em sẽ nói lời xin lỗi với chị trước, em vừa gọi cho Phó tổng nhưng không nghe máy, về chuyện ngày hôm qua, là do em nói bừa, chị nhất định đừng cho là thật. Em thú nhận động cơ của mình: Em chỉ không muốn gia đình em gán ghép em với Phó tổng nên mới tạo ra tin đồn thất thiệt này, lúc đó em đã chắc chắn người trong gia đình em sẽ không nói ra ngoài, nhưng không ngờ vẫn truyền đến tai chị, em thật sự chưa nhìn thấy gì cả, lần đó đến Tây Ban Nha, sau khi xuống máy bay bọn em lập tức đường ai nấy đi, tất cả đều là do em nói bừa.
Sau khi Phó Minh Dư phủ nhận điều đó, Nguyễn Tư Nhàn đã suy nghĩ, rốt cuộc là Trịnh Ấu An nhìn lầm hay là cô ấy cố tình nói như thế.
Cái đầu tiên có nhiều khả năng hơn, vì dù Trịnh Ấu An có ghét Phó Minh Dư thì cũng sẽ không đến mức hãm hại anh.
Nhưng không ngờ là như thế thật.
Thấy Nguyễn Tư Nhàn không trả lời ngay, Trịnh Ấu An cẩn thận gõ vài chữ.
[ Trịnh Ấu An ]: Không phải hai người cãi nhau đấy chứ?
Nguyễn Tư Nhàn còn chưa kịp nghĩ xem phải nói gì, đối phương lại gửi đến một tin nhắn khác.
[ Trịnh Ấu An ]: Có phải hai người lại còn động thủ nữa!
“……”
Đúng là động thủ thật.
[ Trịnh Ấu An ]: Chuyện này là em sai, nếu hai người thật sự chia tay, em sẽ đền cho chị một bạn trai khác!
[ Trịnh Ấu An ]: Tổng giám đốc trẻ tuổi đẹp trai không có nhiều, nhưng sắp nhậm chức thì có đấy!
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Không cần đâu chị à.
[ Trịnh Ấu An ]: Không không không, là em gọi chị bằng chị mới phải.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Bọn tôi đều ổn!
[ Trịnh Ấu An ]: Đừng khách sáo, là do em lắm miệng gây sự, em phải bồi thường một chút.
[ Trịnh Ấu An ]: ?
[ Trịnh Ấu An ]: Hai người vẫn ổn à?
Trước đó Phó Minh Dư bận rộn, không có thời gian trả lời cuộc gọi của Trịnh Ấu An, Trịnh Ấu An chợt sợ hãi, nghĩ rằng anh nổi cơn thịnh nộ mà đi trên bờ vực phạm pháp, nên không dám gọi cho anh nữa, thay vào đó lại đến tìm Nguyễn Tư Nhàn chịu đòn nhận tội.
Nguyễn Tư Nhàn đã biết trước sau sự việc, suy nghĩ, hẳn là nên nói một tiếng với Phó Minh Dư, tránh việc anh nhớ lại, sau đó làm ra chuyện gì thương thiên hại lí.
Chỉ là cô đã cố tình giấu đi lý do Trịnh Ấu An hãm hại anh, nói rằng do cô ấy uống nhiều nên nói bừa.
“Cô ấy nói bây giờ anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, muốn chém muốn giết tùy anh.”
“Ừm.” Phó Minh Dư cầm điện thoại bằng một tay, tay kia nhanh chóng ký vào văn bản, nhàn nhạt nói, “Ừm, biết rồi.”
Dựa trên sự hiểu biết của Nguyễn Tư Nhàn về những tổng giám đốc bá đạo trên phim truyền hình từ khi còn nhỏ đến giờ, giọng điệu càng bình đạm bao nhiêu, có nghĩa sẽ càng phẫn nộ bấy nhiêu.
“Anh giận à?”
Phó Minh Dư: “Một chút.”
“Một chút” của tổng giám đốc bá đạo tất nhiên là không thể so với “Một chút” của người bình thường.
Nguyễn Tư Nhàn lại hỏi: “Anh đang nghĩ cách trả đũa cô ấy đúng không?”
Phó Minh Dư cười khẽ, “Không đến mức đấy.”
Kể từ tháng 6 năm nay, hầu như tất cả các khách sạn năm sao của nhà họ Trịnh ở đô thị loại ba đều đóng cửa, thị phần đô thị loại hai cũng tràn ngập nguy cơ.
Thế giới bên ngoài có thể không nhìn thấy sự suy thoái của nhà họ Trịnh, nhưng với tư cách là đối tác lâu dài, Phó Minh Dư có thể do thám được vài phần từ nhiều mặt.
Hơn nữa, kể từ khi nhà họ Trịnh gán ghép anh với Trịnh Ấn An vào hai năm trước, anh đã cảm thấy tình hình của nhà họ Trịnh không mấy lạc quan.
Phó Minh Dư ngước mắt, nhanh chóng ký trước một chữ, “Không muốn tính toán với cô ta.”
“Ồ, ra vậy.” Nguyễn Tư Nhàn ở đầu dây bên kia cũng mỉm cười, “Anh cũng rộng lượng thật đấy.”
“Anh nghĩ anh có rộng lượng hay không, em nên là người hiểu nhất.”
Nguyễn Tư Nhàn khẽ khịt mũi, “Em đi đọc sách đây.”
Phó Minh Dư: “Hửm? Muộn thế này còn đọc sách, sinh lực của em cũng khá tốt nhỉ?”
“…… Phó Minh Dư em nói cho anh biết, sau này anh đừng mơ bước vào cửa nhà em.”
Sau khi cúp máy, Phó Minh Dư mỉm cười, đặt bút xuống, Bách Dương bước đến nhận lấy tài liệu.
Phó Minh Dư đứng dậy, nhìn thời gian, quay sang hỏi Bách Dương, “Mẹ tôi về nhà chưa?”
“Bà chủ vừa xuống máy bay ạ.”
Phó Minh Dư gật đầu, bảo Bách Dương dặn dò tài xế, tối nay trở về biệt thự Hồ Quang.
Anh về sớm hơn Hạ Lan Tương vài phút, Đậu Đậu dựa vào chân anh, quay bụng lên cầu gãi ngứa.
Phó Minh Dư chơi đùa với nó một lúc, đang định lên lầu thay quần áo, ở cửa liền có động tĩnh.
Hạ Lan Tương bước vào với vẻ mặt tràn đầy sức sống, khoác trên mình bộ lông nhân tạo bóng bẩy, dừng lại cạnh ngọn đèn, toàn thân bừng sáng như vừa bước xuống từ sân khấu Broadway.
Bà thấy Phó Minh Dư ở trong nhà, dừng lại, đứng tại chỗ, nhìn anh từ trên xuống dưới, “Ai da, ai đây? Đi lộn nhà à?"
Sau đó quay lại vẫy tay với tài xế: “Có người lạ đột nhập vào nhà tôi này, gọi cảnh sát mau lên.”
Tài xế xách vali đi vào không khỏi phì cười.
Phó Minh Dư lạnh lùng nhìn Hạ Lan Tương, cởi cúc tay áo rồi đi về phía bà.
Đôi khi anh cũng nghi ngờ liệu sức khỏe của mình có vấn đề gì không, phụ nữ bên cạnh anh toàn một người miệng lưỡi sắc bén hơn một người.
Hạ Lan Tương lúc lắc mông bước đến cạnh bàn, lấy ra khỏi túi một cái hộp nhung màu xanh ngọc, lấy từ bên trong ra một sợi dây chuyền, treo lên ngón tay, quay mặt về phía Phó Minh Dư, hất cằm, “Xem đi.”
Phó Minh Dư chỉ nhìn thoáng qua, không mấy hứng thú với những thứ mà phụ nữ yêu thích.
“Rất đẹp.”
“Đẹp mà còn cần con nói á, mẹ không có mắt à?”
Hạ Lan Tương lắc lắc sợi dây chuyền, bên dưới