Edit: Lạc Lạc
Hai chiếc ACJ31 được điều phối về cơ sở Giang Thành đã gây ra các cuộc thảo luận nóng hổi trong hãng hàng không Hằng Thế, mặc dù mọi người đã được xem qua hình ảnh trên các video quảng cáo trước đó, nhưng khi thật sự tận mắt nhìn thấy hình dáng của chiếc máy bay, họ vẫn bị sốc.
Một tuần trước chuyến bay đầu tiên của ACJ31, rất nhiều tiếp viên hàng không trên các tuyến nội địa đã bắt đầu nhắm vào mạng nội bộ, để xem ai là người may mắn, xét cho cùng ý nghĩa của chuyến bay đầu tiên cũng không phải tầm thường, chắc chắn sẽ có truyền thông phỏng vấn đưa tin, cũng có nghĩa là sếp phải đánh giá cao lắm thì những người bảo đảm nhất đó mới được sắp xếp vào chuyến bay đầu tiên này.
Tuy nhiên Giang Tử Duyệt vẫn là người bình tĩnh nhất trong các tiếp viên trưởng, vài ngày trước cô đến văn phòng của Vương Nhạc Khang để lấy sổ nhiệm vụ chuyến bay, lúc cúi xuống thì thấy được tên của mình trên folder trong tay anh ta, ngay lập tức chuẩn bị vui vui vẻ vẻ cùng cơ trưởng Nhạc đến Tây Ban Nha nghỉ phép, sau khi trở về cô sẽ tham gia vào chuyến bay đầu tiên vạn người chú ý này.
Đây cũng là một kỳ nghỉ nhỏ do cô chuyển từ chuyến bay quốc tế sang chuyến bay nội địa.
Nghê Đồng vẫn không hiểu nổi điều này, chuyến bay quốc tế tốt vậy mà, kỳ nghỉ dài, mức lương cao, còn có thể rong chơi khắp thế giới, không như lịch bay bốn chặng của cô ấy, cảm giác như chưa từng gặp qua việc đời nào.
Nhưng bây giờ người ta và cơ trưởng Nhạc đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, chuẩn bị đính hôn, muốn trở về với gia đình cũng là điều bình thường.
Có được một vị hôn phu như thế, nói không chừng trong vài năm nữa có thể cô ấy sẽ ngay lập tức từ chức để trở về làm một người vợ chu toàn.
Nhắc đến cơ trưởng, Nghê Đồng đột nhiên gửi tin nhắn cho Giang Tử Duyệt.
“Sư phụ, chị có biết phi công bay qua cùng ACJ31 hôm nay là nữ không?”
Nghê Đồng cũng đã nghe nói rồi, làm sao Giang Tử Duyệt có thể không nghe nói được.
“Biết, sao thế?”
Sư phụ bình tĩnh như thế, Nghê Đồng đột nhiên cảm thấy mình đã chuyện bé xé ra to, trông người ta bình tĩnh thế mà.
“A, không có gì, chỉ nói vậy thôi, chúc chị có một chuyến đi vui vẻ.”
Thấy Giang Tử Duyệt không muốn nói chuyện, Nghê Đồng chỉ có thể dừng lại, tiếp tục quay lại phòng uống rượu cùng bạn bè.
-
Sáng hôm sau, trước khi mặt trời ló dạng, một cơn mưa phùn kéo dài đã đánh thức thành phố này.
Hai ngày nay đều như vậy, trong không khí luôn có sương mù lẩn vào, quần áo giặt xong cũng không khô nổi.
May là Nguyễn Tư Nhàn chỉ vừa về Giang Thành, vẫn chưa kịp cất quần áo vào tủ, quần áo mặc trong ngày đều được xếp gọn gàng trong vali, lấy ra ủi là có thể mặc được.
Còn căn hộ mới mà cô thuê này là một căn hộ cao cấp vừa được giao vào năm ngoái, căn hộ chống ẩm rất tốt, cũng không thấy hơi nước trên vách tường. Hơn nữa là vì nó nằm gần sân bay, nên có rất nhiều quản lý cấp cao và cơ trưởng của các hãng hàng không đều tạm thời vào sống trong những căn hộ này, cơ trưởng cùng cô lái máy bay về vào hôm đó cũng sống trong đây.
Thời tiết vẫn còn lạnh, Nguyễn Tư Nhàn lấy ra một chiếc áo hoodie, trùm qua đầu, lúc chui đầu ra khỏi, tóc cô dựng đứng lên.
Nhìn bộ dạng này của mình, Nguyễn Tư Nhàn không khỏi trừng mắt nhìn vào gương.
Cẩn thận suy nghĩ lại, mình đối xử với bản thân thật là tàn nhẫn.
Lúc vừa mới vào Học viện Phi công, việc rèn luyện thể chất hàng ngày biến thái đến nỗi mấy tên đàn ông còn không chịu được.
Đặc biệt là khi tập luyện với vòng quay cố định, đặt người vào trong một khung tròn bằng sắt, sau đó là quay hết vòng này đến vòng khác, lần lượt tăng tốc, ban đầu Nguyễn Tư Nhàn cũng nôn đến mức trời đất tối mịt, ngả nghiêng quay trở lại ký túc xá, không chỉ phải súc miệng, mà còn phải rửa sạch những thứ bị nôn lên tóc và đồ của mình.
Sau đó cô đã nhận ra rằng, chăm sóc tóc mỗi ngày sẽ phải mất nhiều thời gian hơn so với các học viên nam khác, vì thế cô đã kiên quyết ngồi xuống tiệm cắt tóc.
Cô đã dưỡng mái tóc dài mượt mà này được hơn mười năm, dưới sự chăm chút kỹ lưỡng của cô, ngay cả khi uốn xoăn cũng không bị rối hay chẻ ngọn, ngay cả thợ làm tóc cũng phải vuốt ve mái tóc này hết lần này đến lần khác, nuối tiếc hỏi: “Cô gái, muốn cắt thật à?”
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, nói cắt.
Sau đó là nghe thấy tiếng kéo “rắc” một tiếng, Nguyễn Tư Nhàn nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, lông mày khẽ run lên.
Sau vài nhát kéo, từng sợi tóc dài rơi xuống đất, trọng lượng trên đầu ngày càng nhẹ, hai mắt của Nguyễn Tư Nhàn cũng nhắm chặt hơn.
Khi cô mở mắt ra, nhìn thấy mái tóc của mình trong gương suýt nữa cô đã ngất xỉu.
Thôi thì coi như thay đổi bản thân một chút vậy.
May là tóc đã mọc đến vai trong những năm gần đây.
Vừa nhớ lại trước kia và đang chuẩn bị ra ngoài, điện thoại đột nhiên bíp bíp hai tiếng.
Cô thuận tay cầm lên xem, là tin nhắn WeChat từ Bách Dương.
Bách Dương: Sáng nay cô đã báo cáo nhập chức chưa?
Bách Dương: Đường cao tốc ở sân bay sáng nay rất ùn tắc, tốt nhất cô hãy ra ngoài sớm một chút, hoặc là đi đường vòng.
Cả hai đã lịch sự thêm WeChat của nhau lúc ký hợp đồng ở Học viện Phi công, Nguyễn Tư Nhàn nghĩ rằng có lẽ người này cũng cùng một giuộc với sếp của anh ta, cả đời chỉ biết yên tĩnh nằm trong danh sách bạn bè của cô, nhưng không ngờ người này cũng khá tốt, thế nhưng lại chủ động quan tâm đến cô.
Nguyễn Tư Nhàn chuẩn bị đánh chữ, bên kia lại gửi đến một tin nhắn.
Bách Dương: Cô sống ở đâu? Hay là đợi chút nữa tôi tiện đường đến đón cô luôn nhé?
Nguyễn Tư Nhàn ngẫm nghĩ, hỏi: Một mình anh à?
Bách Dương: Tôi đang ở trên xe của Phó tổng, ngay tại chung cư Danh Thần.
Nguyễn Tư Nhàn: Tôi ở đây không tiện đường.
Không tiện đường thì không tiện đường, nhưng hai từ “ở đây” lại rất linh tính, Bách Dương tự động hiểu ý của Nguyễn Tư Nhàn là cô không tiện đường với tuyến đường từ chung cư Danh Thần đến Thế Hàng.
“Cô ấy không ở trên tuyến đường chung cư Danh Thần.” Bách Dương quay đầu lại nói với Phó Minh Dư đang ngồi ở ghế sau.
Phó Minh Dư gật đầu, không nói gì.
Chiếc xe từ từ dừng lại trước lối ra của khu dân cư, trong lúc chờ lan can hàng rào được mở ra, Phó Minh Dư ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt anh đột ngột dừng lại.
Bách Dương thấy Phó Minh Dư đang nhìn chăm chú vào thứ gì đó qua gương chiếu hậu, cũng tò mò mà nhìn theo anh.
Cô gái đang đứng sừng sững bên cạnh bồn hoa ven đường, cầm ô, dường như là đang đợi xe, không phải Nguyễn Tư Nhàn thì còn là ai?
Bên trong xe im lặng đến bất ngờ.
Chẳng phải là không tiện đường sao?
Không nhận biết được bốn con chữ to “Chung cư Danh Thần” sáng chói này à?
Bách Dương ho một tiếng, mở ipad lên, mở ra một phần hồ sơ cuộc họp, đưa cho Phó Minh Dư, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Phó tổng, đây là hồ sơ của cuộc họp vào ngày hôm qua.”
Phó Minh Dư cầm lấy ipad, trượt hai trang, đột nhiên nói: “Lúc đến Học viện Phi công anh đã đắc tội với ai rồi à?”
Bách Dương lập tức nhớ lại mỗi tiếng nói và cử động của mình vào lúc đó, anh cảm thấy bản thân mình trước giờ luôn phong độ và nhẹ nhàng, có thể ăn nói, cũng không cáu kỉnh với mọi người, trông cũng đẹp trai, sao có thể đắc tội với ai được chứ?
Vẫn chưa trả lời, Phó Minh Dư lại nói: “Sau này hãy chú ý đến hành động và lời nói của mình, đừng làm mất mặt tôi.”
Bách Dương: “……”
Thôi được, nếu sếp đã nói vấn đề nằm ở anh, thì chắc chắn vấn đề nằm ở anh.
“Biết rồi ạ, sau này sẽ chú ý.”
-
Nguyễn Tư Nhàn hoàn toàn không chú ý đến chiếc Cayenne đang từ từ chạy qua trước mặt mình, khi thấy mưa đã tạnh, cô bỏ ô lại vào túi, lúc ngẩng đầu lên, có một chiếc