Hạ Chí kiểm soát góc độ, trên người chỉ bị dính một ít, còn lại tất cả đều đổ trên mặt đất, cô vội vàng cầm khăn giấy ngồi xổm xuống lau sàn nhà.
Người phục vụ nhìn thấy, vội vàng lấy cây lau nhà ra: "Này Tiểu Tiểu, để đấy tôi làm cho.
"*tiểu tiểu: là nho nhỏ, be bé.
—--- Biệt danh của Hạ Chí là Tiểu TiểuMột mảnh hỗn loạn, Hạ Chí cảm thấy vô cùng có lỗi, lại rối tung lên, cuối cùng vội vàng nói: “Tôi tôi đi về trước thay quần áo.
” Sau đó cô quay sang giải thích với người phục vụ: “Đồ đạc để ở trên bàn, chờ lát nữa tôi sẽ quay lại.
" Người phục vụ là người quen, lúc này đáp ứng: “Yên tâm đi! Tôi sẽ trông đồ cho cô.
"Trước khi mở cửa Hạ Chí quay đầu nhìn thoáng về phía của Đường Hạo.
Rồi đột nhiên bốn mắt nhìn nhau.
Đối phương lại mang vẻ mặt đang xem một vở kịch.
Trong lòng Hạ Chí rối loạn, anh vẫn luôn nhìn sao?? ? ?Hạ Chí nán lại nhà gần một tiếng đồng hồ mới quay lại quán cà phê, lúc này không muốn nhìn thấy anh một chút nào, rất mong anh mau chóng rời đi!Đẩy cửa bước vào với tâm trạng vô cùng mâu thuẫn, nhìn thấy anh không còn ngồi ở chỗ đấy nữa, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tâm trạng buông lỏng xuống, không nhịn được mà giả vờ giả vịt buông tiếng thở dài: Tiếc thật.
Cũng không biết là ai nhát gan như gà con trước khi vào cửa.
Cô trở lại chỗ ngồi của mình, cà phê đã nguội, cô bảo người phục vụ tới, gọi một cốc khác, rồi đem đồ đạc đặt vào chỗ Đường Hạo vừa ngồi, sau đó lại chuyên tâm vẽ phác thảo.
Minh Nguyệt thúc giục cô thiếu điều muốn chạy đến chỗ cô ấn đầu bắt cô vẽ.
Bà cô nóng nảy đó hận không thể nhập hồn vào người cô biến cô từ tuyển thủ ốc sên trở thành một tuyển thủ nhanh nhẹn.
Thứ hai đã bắt đầu công việc, Chu Càng, các độc giả đang gào khóc đòi ra chương mới, Minh Nguyệt đã ra lệnh cho cô dám mở bị bệnh thì sẽ vặn đầu cô xuống.
Rất độc ác.
Còn chưa bình phục lại trạng thái, cô đã nhìn thấy Đường Hạo từ nhà vệ sinh đi ra, đi ngang qua quầy gọi món, mang theo một ly đồ uống, bước thẳng đến chỗ cô, như là không hiểu vì sao vừa vào nhà vệ sinh mà chỗ ngồi của anh đã không còn nữa, khẽ nhướng mày, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Vị trí của hai người họ đã thay đổi.
Hạ Chí càng đứng ngồi không yên.
“! ” Giết cô được rồi.
Cô gửi một tin nhắn đến Minh Nguyệt để nhờ giúp đỡ: [Cô