Hạ Chí nghe xong há miệng kinh ngạc, trong lòng âm thầm suy nghĩ, tính tình của anh tệ như vậy nguyên nhân là vì gia đình sao?Vậy cũng quá đáng thương.Thật ra anh cũng rất tốt, tuy rằng luôn là bộ dáng không kiên nhẫn, nhưng trong xương cốt vẫn là sự lễ phép, săn sóc…… Đúng không?Trong lòng Hạ Chí khó chịu đã lâu.Cô nhìn chằm chằm chiếc bật lửa trong tay một hồi, nghĩ thầm: Một người rời khỏi nhà ra bên ngoài, cha không thương, chị không yêu, kiếm tiền dựa vào việc sửa xe cho người ta, bật lửa hút thuốc cả nhãn hiệu cũng không có, cô lấy nó ra từ trong một cái hộp sắt, nói không chừng là sản phẩm ba không, chiếc bật lửa này tuy rằng hơi cũ, nhưng có thể thấy nó rất đắt, nếu bị mất khẳng định anh sẽ rất đau lòng.Cô phải nhanh chóng trả lại cho anh.Ở phòng 2, tầng 17, tòa số 3, khu Dao Viên, cửa mở ra một người đàn ông tóc húi cua mặc một bộ âu phục không vừa người đang gọi điện thoại: “Anh Tần, phòng ở em đã xem qua, mọi thứ đều bình thường, ngày mai em sẽ cho người đến quét tước một chút là có thể ở.
Anh muốn dọn về đây sao?”Tần Dương đang ăn cơm, ừ ừ à à và tiếng, nhà mới, vừa sửa sang lại không lâu, nhưng mà để đó không dùng cũng rất lâu rồi: “Không, anh muốn để cho một người bạn ở.
Chỗ em đang làm gì vậy, sao lại ồn thế.”Người đàn ông tóc húi cua nhìn cửa khóa, ánh mắt nhìn thoáng qua phía đối diện: “Là nhà đối diện chuyển nhà! Chắc là hôm nay vừa mới vào ở, em thấy dọn vào rất nhiều đồ.”Tần dương “À” một tiếng: “Cũng thật trùng hợp a!”Mới vừa tắt điện thoại đã nhận được tin nhắn WeChat của bạn nhỏ: “Cái kia, anh đang ở trong gara sao?”Tần Dương đang ăn cơm trưa, suy nghĩ một lát, trực tiếp hỏi cô: “Có việc?”Hạ Chí ngượng ngùng mà giải thích: “Không phải là lần trước em ngồi xe anh Đường Hạo trở về sao! Sau đó em không cẩn thận cầm bật lửa của anh ấy về, em nghĩ hôm nay anh ấy bị ốm khả năng không ở trong gara, em nghĩ anh ở trong gara thì em qua đưa cho anh, sau đó anh giúp em gửi trả lại anh ấy.”Tần Dương nhớ tới người nào đó buổi sáng bị thần kinh cứ đòi mình bật lửa, ngay tức khắc vui vẻ, tâm trạng này không phải vô duyên vô cớ a!Tần Dương hỏi cô: “Cậu ta có biết không?”“Có ạ, em nói với anh ấy rồi, anh ấy bảo