Hôm nay, Đường Hạo không ở VLONG, sau khi ăn sáng xong anh đi cùng Thiệu Phi đến sân thi đấu để xác nhận địa điểm, tiện thể đi ăn một bữa với mấy người bạn.Bận rộn đến tối anh mới quay lại cửa hàng được, một đám người Tiểu Phương đang ngồi đánh bài, đánh tới mức quên không tan việc.Mấy người chào hỏi: Ôi, anh Hạo!Anh Hạo, anh ăn chưa?Cần giúp một tay không?Đường Hạo phất tay: Cứ vội của các cậu đi.Anh cầm theo mấy tập số liệu rồi đi ngay.Lúc gần ra đến cửa, Tiểu Phương chợt nhớ ra cái gì, gọi anh lại: Từ từ từ, anh Hạo, chờ một chút, em có đồ muốn đưa cho anh.Đường Hạo dừng bước, nghi ngờ quay đầu lại.Tiểu Phương lấy từ trong quầy hàng ra một bó hoa.Có thắt một cái nơ bướm làm các cô gái phải ríu rít...!Hoa hướng dương.Lông mày Đường Hạo nhăn lại, trong đầu anh đã có dự cảm không lành.Quả nhiên, Tiểu Phương cười toe toét: Cái đó, là em gái ngọt ngào hôm nay đi ngang qua, bảo em chuyển cho anh.Đường Hạo im lặng khoảng mười giây đồng hồ, lông mày cau lại, một dáng vẻ như phải chịu sự chà đạp.Tiểu Phương nhìn vẻ mặt anh cũng bị hù dọa, chần chờ nói: Nếu ngài ngài ngài không muốn thì để em đi vứt giúp ngài cho? Chính cậu ta cũng ngạc nhiên, đã gặp qua người đàn ông tặng hoa để theo đuổi con gái, còn đây là lần đầu tiên nhìn thấy con gái tặng hoa cho đàn ông.Dường như lúc này Đường Hạo mới hoàn hồn lại, mím môi, cứng đờ nhận lấy để trên tay: Cô ấy còn nói gì không?Tiểu Phương thành thật trả lời: Cô ấy nói anh từ sáng đến tối không ở đây, chắc mấy ngày nữa cũng không đến, cô ấy bảo em, nói...Chân mày Đường Hạo khẽ nhúc nhích: Nói gì?Nói nếu có duyên sẽ đến tay anh, không có duyên thì bỏ đi là được rồi.
Dù sao lúc đi ra cô vẫn vui vẻ.
Tiểu Phương nói tới đây, không nhịn cười được: Vậy xem ra thật đúng là rất có duyên.Đường Hạo: “...”Anh, không nên, quay lại!Hạ Chí đầu bù tóc rối ngồi vẽ bản thảo, Minh Nguyệt đuổi giết đến nhà cô để giám sát, ép hỏi cô vì sao nam nữ chính còn chưa ở bên nhau.Hạ Chí ngáp liên tục: Không tìm thấy cảm giác yêu đương.
Cô ỉu xìu nói: Chia tay đi!Minh Nguyệt nắm lỗ tai cô: Chia cái con quỷ ý, hai người họ còn chưa ở bên nhau đâu.Hạ Chí: “...”Hình như là vậy!Minh Nguyệt vì cô mà rầu thối ruột: Cậu không phải đang thất tình chứ? Làm một biên tập, thống khổ lớn nhất là mỗi ngày phải thúc giục bản thảo, nhóm họa sĩ có một trăm loại lý do để trì hoãn bản thảo, cô liền phải có 101 loại phương pháp để trị bọn họ, làm cô nhức đầu nhất có lẽ là thất tình.Thứ thất tình này, uy lực có thể so với □□! Tổn thương mọi phương vị, làm nổ tung.Hạ Chí im lặng trong vài giây, sau đó mới phản ứng lại: Ồ, không phải, chúng tớ còn chưa ở bên nhau.
Chưa đến mức thất tình, nhiều nhất là tiến độ động lòng.Anh cũng quá khó để