Lúc ấy tiểu khắc tinh Hạ Chí này đang làm gì? Cô đang chăm chú nhìn anh, nhìn đến vô cùng nghiêm túc, giống xem một bức tranh minh ngưỡng mộ ở triển lãm tranh, nhìn không chớp mắt, lại đầy tính thưởng thức.Anh nhìn thấy, thậm chí còn chẳng muốn ngoảnh lại để cô nhìn, suy cho cùng vẻ bề ngoài ưu việt đối với anh mà nói không phải chuyện ngày một ngày hai.Tập mãi cũng thành thói quen.Nếu thời gian có thể quay trở lại, anh nhất định sẽ thận trọng quay lại, chặt đứt tiểu khắc tinh này ngay từ đầu.Hay là lần cô đâm vào ngực anh ở góc tường? Sau khi bị đánh, anh vừa quay lại cửa hàng thì phát hiện gói thuốc không biết đã ném đi đâu rồi nên ra ngoài mua.Con chó Tần Dương kia ép anh đi mua bao cao su, vì thế anh phải đi đến chỗ bán bao cao su để mua thuốc lá, lúc đang xếp hàng thanh toán thì đụng phải cô từ đằng sau.A, đúng, đó là khi mọi thứ bắt đầu.
Kể từ đó về sau--Liền không có, chuyện nào, không tà môn!...Hạ Chí thử kéo anh, tha thiết nhìn anh: Thật sự không thể sửa sao?‘Đường Hạo gảy đầu thuốc, giờ phút này mới sâu sắc cảm nhận được câu danh ngôn kia: Niềm vui và nỗi buồn của con người không giống nhau!Đường Hạo kết thúc dòng trầm tư, một lần nữa hướng sự chú ý của mình đến chiếc xe thể thao đồ chơi làm anh hoài nghi cuộc đời kia, bốn bánh, xe điện, mui trần, siêu sang trọng!Anh không nghĩ ra, rốt cuộc mình vì cái gì mà từ bỏ việc lập kế hoạch cải tiến một trăm vạn, mà chạy đến để sửa xe đồ chơi cho cô.Cô gọi cái này là...!xe? Đường Hạo nhìn Hạ Chí, không có bi thương, cũng không có tức giận, chỉ có không còn sức lực và chết lặng.Hạ Chí bối rối: Nếu không...!gọi là gì?‘Đường Hạo gật gật đầu, thật tốt, vô cùng tốt.Từ thùng dụng cụ anh lấy ra một con dao cũ quân dụng của Thủy Sĩ, sau đó đưa thùng dụng cụ rồi ném chìa khóa xe cho cô: Tốt, cái này có thể mang trở lại xe rồi!‘Hạ Chí ngoan ngoãn làm chân sai vặt, khi trở lại đã thấy Đường Hạo sửa xong rồi.Anh ngồi trên chiếc ghế dài ven đường, có chút mệt mỏi bóp ấn đường, Hạ Chí hỏi Tây Tây: Nhanh như vậy đã xong rồi?‘Tây Tây làm dấu tay tán đồng, sau đó mỉm cười khen: Dượng thật lợi hại!‘Trần Vũ Thần tự động chuyển bối phận, cũng khen: Anh rể thật lợi hại!‘Hạ Chí che miệng Tây Tây và Trần Vũ Thần lại: Đừng gọi bừa, chị còn chưa theo đuổi tới tay đâu!‘Cách đó không xa, Đường Hạo: ...‘Nhỏ giọng một chút, cảm ơn, tôi vẫn nghe thấy đấy!Tây Tây hí ha hí hửng kéo Trần Vũ Thần tiếp tục đi chơi xe, sau đó Hạ Chí cũng đến ngồi xuống bên cạnh anh, cuối cùng mắt anh cũng tìm thấy chiếc xe thể thao màu hồng mui trần bốn bánh chạy bằng điện cực kỳ sang trọng bị mọi người bỏ quên từ lâu!Nghĩ đến ngày đó Tần Dương