Trước kia sao không cảm thấy mèo đáng yêu như vậy chứ?Khẳng định là yêu ai yêu cả đường đi.
Hạ Chí hào hứng gửi tin nhắn cho Thẩm Tư Nam:Tớ cảm thấy, kế hoạch theo đuổi người, đã đạt được một bước tiến lớn.
’Thẩm Tư Nam đang ở sân thi đấu, tiếng ô tô gầm rú cùng tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc làm cô phải kiềm chế gọi điện thoại, hưng phấn hỏi:Nói như thế nào?’Tớ đã thành công gãi đúng chỗ ngứa!’Hạ Chí cảm thấy, để anh yêu thích mình quá mức khó khăn, tất cả cô đều không hiểu.
Chắc chỉ có con mèo của cô mới có thể tranh thủ một chút.
Tớ thành công đẩy mạnh tiêu thụ Allie ti cho anh ấy, anh ấy thích mèo, tớ thích mèo, có phải rất hay không?’Thẩm Tư Nam thu hồi hưng phấn của mình, ghét bỏ nói:Đúng là có tiền đồ!Lần sau ngủ được rồi hẵng nói cho tớ, cậu giống như học sinh tiểu học vậy.
’Hạ Chí dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt:Anh ấy còn chưa chấp nhận tớ, tớ làm sao có thể có loại ý muốn xấu xa này? Không được.
’Thẩm Tư Nam trợn mắt xem thường:Người ta lớn hơn cậu 6 tuổi, 6 tuổi là khái niệm gì? Cậu vừa mới sinh ra anh ta đã có thể tắm rửa cho cậu.
Nói một cách đơn giản hơn, khi anh ta thành niên, cậu còn chưa có ngày nghỉ lễ đâu!’Hạ Chí: ! ’Hạ Chí ưu thương, chợt nhớ ra ba ba của Tây Tây, hình như năm nay mới 30 tuổi.
Ba ba Tây Tây 30 tuổi, con đã 6 tuổi rồi.
Đường Hạo hai mươi tám tuổi, bạn gái còn chưa có.
Chắc chắn không phải.
Tại sao một nam thanh niên lớn tuổi độc thân lại độc thân? Nhất định là không muốn nói đến chuyện này! Bản thân phải từng chút từng chút cạy mở cánh cửa trái tim, phải kiên trì, không thể hành động quá vội vàng.
Con đường phải đi còn rất dài.
Tôi đến nhà anh được không?Sáng sớm, Hạ Chí gửi cho anh một tin nhắn.
Đường Hạo vừa xuống máy bay, gửi lại cho cô sáu dấu chấm:! ! ’Anh coi như đã hiểu, đây là đồ ngốc nhỏ EQ thấp đáng lo ngại, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết tán tỉnh chứ không chịu trách nhiệm.
Hạ Chí gửi liên tục hai biểu tượng cảm xúc.
Đường Hạo lại gửi mười hai dấu chấm.
……’……’Hạ Chí nói: Tôi muốn ra ngoài, vài ngày không về được, muốn trước khi đi mang Allie ti cho anh nhìn một cái, nó rất đáng yêu, qua ảnh chụp không thể nào cảm nhận được hết.
Tôi không câu được trái tim anh nên chỉ có thể sử dụng đạo cụ.
Cuối cùng, Đường Hạo cũng dừng gửi mấy dấu chấm:Thật không khéo, tôi cũng phải đi ra ngoài mấy ngày.
Người đã ở tỉnh khác rồi.
’Hạ