Dáng vẻ của Hạ Chí như kiểu sắp gặp tai vạ đến nơi, muốn nói tính cách anh cũng khá tốt! Nhưng quá không có sức thuyết phục nên không nói ra được.Muốn nói anh giỏi giang có tài hoa! Nhưng cô không hiểu cách sửa xe, nên sợ khen lệch.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có khen đẹp là thấu tình đạt lý nhất.Quả nhiên yêu đương đúng là chuyện phiền phức, nhưng ai bảo tự mình hao tâm tổn trí theo đuổi chứ! Chỉ có thể dỗ dành thật tốt.Hạ Chí kiên nhẫn dỗ dành: Anh đẹp trai như vậy, cái khác còn muốn nổi bật hơn nữa, định không để cho người khác đường sống à.‘Đường Hạo im lặng một lúc lâu, nghĩ thầm, càng đẹp càng nông cạn, vậy có phải nếu cô gặp người đẹp trai hơn cô sẽ di tình biệt luyến không? Vì thế cắn răng hỏi cô: “Anh ngủ cùng em, có muốn không?”Có ưu thế là phải lấy ra phát huy hết tác dụng.
Chỉ là lợi thế này thật làm cho người ta không chắc chắn.
Rốt cuộc, đẹp mắt cũng tương đương như đồ vật không thực tế.Hai mắt Hạ Chí sáng lên: Có thật không?‘Thật sự có thể chứ?Vừa nói xong, Đường Hạo đã ngay lập tức hối hận, lật lọng nói: Giả đấy.
Ngủ sớm một chút đi!‘Sau đó tút tút một tiếng cúp điện thoại.Hạ Chí gửi tin nhắn kháng nghị cho anh: Anh quả thực, quá mức!!’Anh biết không? Trên thế giới này, tàn nhẫn nhất, không phải không có hi vọng.’Mà là cho người ta hi vọng, lại làm cho người ta thất vọng.’Em cảm thấy rất thất vọng, thậm chí là thống khổ.’Anh đây là đang đùa giỡn tình cảm của em.’Đường Hạo gửi lại cho cô sáu dấu chấm cao quý:......’Người không biết còn tưởng anh bội tình bạc nghĩa đấy!Em mẹ nó! Cứ! Như vậy! Muốn ngủ cùng lão tử!Em nên rụt rè một chút!Cô vẫn còn ở đó nói linh tinh: Em lại không phải muốn ngủ với anh, em muốn anh ngủ cùng em, giống như con Đại hùng ở nhà ngủ chung với em vậy! Anh còn không tri kỷ bằng Đại hùng đâu!’Mẹ nó, còn so sánh anh với chó!Thật giỏi!Đường Hạo trả lời cô:Anh không, anh chỉ có chút vốn liếng, em lại ăn hết, rồi dễ dàng vứt bỏ anh, anh biết đi đâu để nói đạo lý.
Anh nói không ngủ là không ngủ, em định cưỡng bước anh à? Anh phản kháng thì lại tổn thương tình cảm, nếu không phản kháng thì sẽ bị em chiếm lợi.’Lại trở về vấn đề này.Vậy kết hôn có được không?Với sự bảo vệ trang nghiêm của luật hôn nhân, còn chưa đủ sao? Đàn ông bây giờ sao lại không có cảm giác an toàn thế chứ.Đường Hạo:...’Cho nên anh giống như oán phụ bị người ta bức hôn.Đường Hạo gửi icon tạm biệt.
Sau đó không để ý đến cô nữa.Hạ Chí nằm lỳ trên giường hai tay ôm mặt buồn bực nghĩ cách trực tiếp nhảy qua giai đoạn yêu đương, tiến thẳng vào cung điện hôn nhân.Quên đi, giai đoạn yêu đương chết tiệt! Phiền phức thừa thãi làm cản trở cô thân mật.Hạ Chí suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra, trước khi kết hôn cần phải thông báo cho cha mẹ hai bên, tiếp đó còn phải trao đổi, như thế vẫn rất phiền phức.Hạ Chí nói chuyện này