Hạ Chí Chưa Tới

Hạ chí năm 1996 - Sắc màu, sao bắc cực (5)


trước sau

Từng tia nắng tắt dần, Lập Hạ đứng dậy vươn vai, cô khoác ba lô toan ra khỏi lớp thì bỗng nhìn thấy Lục Chi Ngang đang ngồi ở bàn cuối. Cậu ta lập tức nhoẻn miệng cười, vẫy tay với cô: "Chào buổi tối.". Đôi mắt kia híp lại thành một đường chỉ.

"Sao cậu... Vẫn chưa về? Cậu ngồi đây bao lâu rồi?"

"Đợi cậu đưa tớ tới bệnh viện."

"Hả?"

"Sáng nay chỗ bị cậu va phải còn đau lắm... Không biết có bị gãy xương không nữa..."

"Gãy cũng tốt, biết đâu lại sinh ra một Eva nữa thì sao. Sướng nhất cậu nhé, ông trời đúng là có mắt", Lập Hạ bật cười, bổ sung thêm, "Không tròng".

"Ha ha, ai là bé Hạ (1) thế?"

... Thoáng chốc mặt Lập Hạ nóng bừng, nghĩ bụng sao mình lại nói ra câu ấy chứ.

***

khi đứng trên sườn núi, Lập Hạ vô cùng kinh ngạc, trước kia cô chưa từng tới đây bao giờ. Lập Hạ vẫn luôn cho rằng ngôi trường này chỉ có một mảnh đất với mười mấy toà nhà ngự ở bên, nào ngờ lại còn có một sườn núi xanh mướt màu cỏ như thế này.

Lục Chi Ngang nằm trên bãi cỏ, khép hờ đôi mắt hướng lên bầu trời phủ bóng chiều tà.

"Cậu chưa đến đây bao giờ đúng không? Tớ và Tiểu Tư mỗi khi trốn học sẽ tới đây ký hoạ. Vẽ trời, vẽ cỏ, vẽ chim muông cây cối, vẽ dòng người vội vã trong trường và những toà giảng đường trong ánh hoàng hôn nữa."

Ngừng một lát, cậu ta bèn đổi chủ đề: "Bầu trời đỏ rực như bị thiu cháy thế này sẽ chẳng còn nhiều nữa, vì sắp trở lạnh rồi."

Lập Hạ ngồi xuống, cô cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn ngắm một lúc cũng trở nên ngây ngẩn.

"Sáng nay... Cậu sao vậy?" Lục Chi Ngang vẫn nhắm mắt, nhưng thái độ bỗng trở nên nghiêm túc hơn.

"Cũng... Không có gì." Cô cũng không biết phải giải thích thế nào, dù sao đó cũng là chuyện chẳng vui vẻ gì.

"Vì Lý Yên Nhiên đúng không?"

"Sao cậu biết?"

"Tớ thấy cô ta ở phòng giáo vụ, tớ cũng chẳng ưa cô ta." Lục Chi Ngang bứt nhành cỏ bên cạnh mái tóc đưa vào miệng nhấm nháp, nhành cỏ đó liên tục phất phơ trên mặt khiến cậu thấy ngưa ngứa.

"Hả, đó không phải là bạn gái của Phó Tiểu Tư ư? Tớ tưởng các cậu..."

"Các cậu gì chứ. Cô ta là cô ta, tớ là tớ, Tiểu Tư là Tiểu Tư. Không có các cậu nào cả."

Lập Hạ ngoảnh đầu qua thấy Lục Chi Ngang đã mở mắt, đôi mày còn cau lại. Chưa bao giờ cô thấy cậu ta cau mày cả, trước kia lúc nào cũng chỉ có một gương mặt luôn cười tươi rói như đại sứ hoà bình thế giới thôi.

Lục Chi Ngang nhổ ngọn cỏ trong miệng ra, nói tiếp: "Tớ và Tiểu Tư quen nhau từ hồi mẫu giáo, bọn tớ thích chơi cùng nhau, đánh nhau, vẽ tranh, rồi cùng thi vào đây. Thực ra trước kia thành tích của tớ kém lắm, cũng không thích vẽ tranh, nhưng ở cùng Tiểu Tư lâu lại nhiễm rất nhiều thói quen của cậu ấy, như thích sạch sẽ này. Rồi tớ bắt đầu học vẽ, thành tích ngày càng tốt, từ một đứa lông bông lột xác thành học sinh ưu tú như bây giờ. Lý Yên Nhiên sau này mới xuất hiện, vì mẹ cô ta là bạn thân nhất của mẹ Tiểu Tư, mà mẹ là người cậu ấy yêu quý nhất, nên cô ta thường chơi chung với bọn tớ. Mẹ Tiểu Tư rất thích Lý An
Nhiên nên cậu ấy cũng đối xử rất tốt với Lý An Nhiên. Thực ra cái gọi là rất tốt đó chẳng qua là chịu nói chuyện vài câu với cô ta mà thôi. Chắc cậu không biết, từ bé tới giờ Tiểu Tư không thích nói chuyện, thờ ơ với tất cả mọi người, đôi khi khiến người khác cảm thấy cậu ấy như không thuộc về thế giới này, mà có một thế giới riêng không ai xâm nhập được. Ấy vậy mà tên nhóc này lại rất được nữ sinh yêu thích. Nhưng từ bé tới lớn, trong mắt tớ, những cô nàng thích Tiểu Tư chẳng ai ra hồn cả, ngay cả Lý Yên Nhiên cũng vậy"

"Tại sao?"

Lục Chi Ngang ngập ngừng như đang nghĩ nên giải thích thế nào, sau đó mới tiếp lời:

"Nói thế nào nhỉ, tớ không thích cảm giác hơn người đã có từ nhỏ của đám con nhà giàu."

"Cậu chết đi! Cậu tưởng mình không như thế hả!" Lập Hạ bứt một nhánh có ném qua, cô muốn cào tường rồi đấy.

Lục Chi Ngang rồi dậy, bứt cỏ ném lại, "Cậu nghe tớ nói hết đã, nói xong sẽ đánh nhau với cậu mà."

"Đánh... Nhau?" Lập Hạ sốc tới mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài, lần đầu tiên cô nghe thấy một nam sinh nói muốn đánh nhau với nữ sinh, đã vậy còn nói một cách quá bình thường như hai người chỉ cùng học thể dục thôi vậy.

"Tớ có một đứa em họ gia cảnh không dư dả gì, nó dùng loại bút chất lượng rất rất tệ một đồng một cái, phần lông bút sắp rụng hết rồi. Nó không mua nổi tạp chí hội hoạ nên rất chịu khó ngồi dưới sàn tiệm sách coi lén, đến khi bị ông chủ đuổi đi mới thôi. Không có tiền mua màu vẽ thì không nộp bài tập vẽ, khi bị giáo viên mắng cũng không giải thích, điều đó khiến giáo viên nghĩ thằng bé rất lười, lại không thích vẽ tranh. Nhưng tớ biết thằng bé yêu vẽ tranh lắm, ước mơ của nó là trở thành một hoạ sĩ. Bởi vậy tớ rất ghét những kẻ ỷ mình có tiền mà diễu võ giương oai... Này, cậu có nghe không đấy?"

Lục Chi Ngang vừa ngoảnh đầu lại đã thấy khuôn mặt Lập Hạ giàn giụa nước mắt, cậu chàng lập tức luống cuống không biết làm sao.

Chút ánh hoàng hôn còn sót lại phủ lên hai người, bóng cây giao hoà trùng điệp tạo nên bản giao hưởng vô thanh bồi hồi trong tim.

Ánh nắng dần biến mất theo triền núi, nhiệt độ cũng hạ dần.

Một thứ khác cũng biến mất ngay lúc đó, chính là những giọt nước mắt vương trên mi Lập Hạ.

- ----

(1) Eva được sinh ra từ xương sườn của Adam. Trong tiếng Trung Eva được gọi là "Hạ Oa" cũng có nghĩa là đứa bé họ hạ. Ở đây Lục Chi Ngang chơi chữ khiến Lập Hạ xấu hổ

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện