Phó Tiểu Tư không để tâm đến vẻ nghẹn họng trân trối của Lục Chi Ngang, tiếp tục liết mắt nhìn cậu ấy nói: "Còn nữa! Cậu cũng không xem xem ai bị thương nhiều hơn!"
Nói xong, Phó Tiểu Tư liền đem hết đống bông, băng gạc, cồn, oxy già, miếng dán vết thương, Vân Nam bạch dược ném về phía Lục Chi Ngang. Sau đó, cậu nằm lên sô - pha sờ sờ cằm, thầm nghĩ, mẹ nó, không ngờ thằng khốn Võ Nhạc mạnh tay thế này!
Lục Chi Ngang giơ hai tay tỏ vẻ "OK, cậu thắng rồi." một cách bất lực, sau đó dùng bông thấm cồn làm sạch vết thương. Phó Tiểu Tư nhìn dáng vẻ vụng về của Lục Chi Ngang thì chỉ còn biết thở dài rồi đứng dậy giúp đỡ.
Vén tóc ra mới thấy trên đầu có một vết thương rất sâu, Phó Tiểu Tư cầm bông thấm cồn mà không dám lau mạnh, phần thịt đỏ và vết máu đọng lại khiến Tiểu Tư khó chịu vô cùng. Cậu biết vết thương này là do Lục Chi Ngang chạy lại đỡ cho mình khi bọn chúng cầm chai vỡ đập xuống. Cổ họng nghèn nghẹn, nhất là khi Chi Ngang bất giác run bắn lên. Tiểu Tư biết đó là do cồn chậm vào miệng vết thương.
"Đau thì kêu lên, ở trước mặt tớ thì làm bộ cái chết tiệt gì."
Giọng nói bình lặng không chút gợn sóng, che giấu sự bi xót trong lòng.
"Tớ sợ ba tớ nghe thấy, nếu như ở nhà không có ai thì tớ đã gào ầm lên rồi... Này cậu nhẹ tay một chút đi!"
Phó Tiểu Tư ấn miếng bông xuống, nhìn Lục Chi Ngang nói: "Cậu cũng biết sợ ba nghe thấy à. Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì mà lại giao du cùng đám người đó thế."
Lục Chi Ngang cuối đầu im lặng, chẳng biết từ lúc nào cậu đã không dám cãi tay đôi với Phó Tiểu Tư nữa. Không rõ vì sao, cậu chỉ cảm thấy Tiểu Tư thật uy nghiêm. Bình thường chắc chắn cậu sẽ chưng ra vẻ cười đùa cợt nhả, nhưng lúc này đây lòng nặng trĩu, cậu chỉ trầm mặt không nói một câu.
Phó Tiểu Tư ra khỏi phòng, lúc quay lại mang theo một cốc nước. Nhìn Lục Chi Ngang lặng im như vậy, cậu vừa buồn vừa tức giận, đặc biệt là khi nhìn thấy cậu ấy ở cùng với đám người như bọn Võ Nhạc. Cậu đưa nước cho Lục Chi Ngang rồi nói: "Cậu cứ đổ đốn như vậy, mẹ cậu sẽ giận cậu lắm đấy..."
Lục Chi Ngang vừa nghe thấy chữ "Mẹ" liền vung tay, "Cậu đừng nhắc tới mẹ tớ!", nhưng cái vung tay ấy lại đụng trúng cốc nước Phó Tiểu Tư đang đưa tới, ngẩng đầu lên nhìn thấy toàn bộ chỗ nước trong cốc đang tí tích chảy xuống từ bả vai Phó Tiểu Tư. Lục Chi Ngang luống cuống đứng dậy, cậu chạm tay vào mảng vải ướt, chỉ cảm thấy nước nóng vô cùng. Nhìn đến khuôn mặt không chút biểu cảm của Phó Tiểu Tư, cậu chợt cảm thấy lúng túng.
Phó Tiểu Tư cũng chẳng nói gì, mặc kệ cảm giác bỏng rát trên vai. Chỉ là trong phút chốc, lòng chợt xẹt qua một nỗi bi ai. Có lẽ bọn con trai vẫn thường ẩn nhẫn cảm xúc như vậy nhỉ? Kể cả có đau khổ đến bao nhiêu cũng sẽ tỏ ra bình thản đón nhận, chỉ cần duy trì được vẻ thản nhiên thì có thể chịu đựng được tất cả những sắc nhọn của mũi đao lưỡi kiếm.
Tối hôm đó Phó Tiểu Tư ở lại nhà Lục Chi Ngang, cậu nằm trên giường trong gian phòng cho khách mà không sao ngủ nổi, trước mắt không ngường xuất hiện vẻ mặt bị thương của Lục Chi Ngang.
Cơn đau ở vai chốc chốc lại truyền lên não, dùng tay chạm vào vết thương, đau đớn bỏng rát: "Đồ ngốc này." Cậu dường như cũng chỉ có thể mắng một câu như vậy mà thôi.
Sáng
hôm sau, vừa mở mắt ra Phó Tiểu Tư đã thấy một lọ thuốc trị bỏng để ngay cạnh gối. Giây phút ấy cậu cảm thấy cổ họng như nghẹn lại đến nhức nhối. Cậu có thể tưởng tượng ra Lục Chi Ngang lặng lẽ vào phòng đặc lọ thuốc ở đây, có lẽ cậu ấy đã dùng ánh mắt áy náy nhìn người đang ngủ say là mình. Sau đó ngồi xuống đất, nói cho mình nghe mà những điều bình thường cậu ấy không thể nói ra, hoặc sẽ ngồi khóc một cách yếu đuối. Rồi lặng lẽ đóng cửa vào và rời đi.
Phó Tiểu Tư đi đến bên bệ cửa sổ, kéo rèm nhìn ra ngoài, ánh mặt trời rực rỡ, mang theo ánh sáng thiêu đốt mà chỉ mùa hè mới có. Và trong màn sáng ấy, Lục Chi Ngang đang cầm vòi phun nước tắm cho Zeus. Gương mặt cậu ấy lại một lần nữa ngập tràn bình thản vô cùng, đến Zeus trong làn nước kia cũng đang hứng chí vui vẻ.
Phó Tiểu Tư nhắm mắt lại, cảm nhận cơn gió tự do thổi trên bầu trời cao xa kia, lắng nghe tiếng gió từng hồi từng hồi cuốn về nơi xa tít tắp. Cậu nghĩ, sự tổn thương ập đến bất ngờ cũng chỉ có thể chờ thời gian dần dần xoa dịu mà thôi. Chỉ có điều, tên ngốc kia phải trải qua nỗi đau này rồi sẽ trở nên dũng cảm hơn, hay sẽ biến thành người dễ bị tổn thương hơn đây?
Nhưng bất luận thế nào, mùa hè đằng đẵng này cuối cùng cũng đã kết thúc.
Khai giảng được một tuần nhưng chẳng cảm thấy có gì khác, hoặc có thể nói, tất cả đều đã lặng lẽ âm thầm thay đổi, chỉ là bản thân mình vẫn đang mù mờ chưa nhận ra mà thôi.
Vô thức nhìn ngắm những đàn em mới nhập học ở trường Thiển Xuyên số 1, có lẽ là tâm lý người già, nhìn mấy đứa nhỏ rồi trong đầu chợt hiện lên hai chữ "Thanh xuân". Kỳ lạ thật. Chỉ mới hơn một năm về trước thôi, Lập Hạ cũng háo hức nhìn qua cánh cổng ngôi trường mới, ngắm những tán rã hương trải dài bất tận, nhìn bảng vinh quang thành tích tốt nghiệp của đàn anh đàn chị, rồi há hốc miệng kinh ngạc trước những cái tên của biết bao trường đại học danh tiếng.
Còn bây giờ, cô phải tranh giành chỗ ngồi trong nhà ăn, dùng chung một bể bơi, rồi mỗi thứ Hai đầu tuần đứng chào cờ ở sân thể dục cùng với những học sinh mới vào trường. Con đường râm mát bóng cây mình từng ưa thích bị bao trùm trong tiếng cười của học sinh mới, những tiếng tiếng cười vô định của tuổi trẻ. Phòng tranh cũng ngày càng nhiều người tới vẽ hơn. Có lúc Lập Hạ cảm thấy chán nản thực sự, mà nỗi chán nản ấy chẳng biết từ đâu tới.
Phòng học được đổi xuống tầng hai, vẫn là phòng ở giữa. Ai cũng biết đây chỉ là phòng học tạm thời, một tuần sau khi khai giảng sẽ có quyết định phân ban Tự nhiên và Xã hội. Lúc đó mọi người sẽ vào lớp mới quen bạn học mới, có chỗ ngồi mới, có tủ để đồ mới, có lịch phân công trực nhật mới. Sau đó sẽ dần quên hết những chuyện xưa cũ.
Cập nhật sớm nhất tại Việt Nam Overnight truyện.