Tử Vi trừng mắt to: “Đều là yêu ma tiếng tăm lừng lẫy a. Chúng không phải đã bặt vô âm tín từ rất lâu? Sao giờ toàn bộ xuất hiện!”
Mắt Phất Dao thoáng trầm tư: “Có lẽ đúng như lời Lưu Diên, chúng yêu ma đã cảm ứng được yêu lực phong ấn ngục giới tăng cường, cho nên thừa cơ hưng phong tác loạn.”
Huyền Túc tiếp tục nói: “Ừ, lúc ấy ta đang đại chiến với ba người chúng. Hơn nữa cửu vĩ miêu yêu Vi Họa am hiểu bày kết giới Mê huyễn, cho nên ở trong kết giới của ả không thể dùng Huyền thiên kính.”
Tử Vi nhất thời khâm phục nhìn hắn nói: “Huyền Túc sư huynh, huynh cũng thật lợi hại, cư nhiên lấy một chọi ba” Lời này hiển nhiên làm Huyền Túc nghe xong rất hưởng thụ.
Lúc này Diệu Cốc mới giật mình nhớ tới chuyện quan trọng phải làm, mới vừa đi hai bước liền quay đầu dặn dò Phất Dao: “Sư tỷ, sư phụ muội nói tuy rằng người cho tỷ linh lực nhưng pháp lực tỷ giờ chỉ còn không tới một phần, cho nên tỷ phải nghỉ ngơi điều trị nhiều. Không thể để thương thế càng thêm nặng, nếu không sẽ không biết khi nào mới có thể phục hồi như cũ .”
Phất Dao gật đầu đồng ý, trong lòng tính toán giai đoạn phục hồi .
Diệu Cốc lập tức nhìn chằm chằm Huyền Túc, nghiêm trang nói: “Huyền Túc sư huynh, sư phụ muội nói nếu nhìn thấy huynh, nhất định truyền đạt với huynh rằng người tuy ân huệ phủ bốn biển, nhân nghĩa rộng lượng, đồng thời còn có mỹ mạo phi thường đáng quý và tuệ trí…”
Huyền Túc quyết đoán ngắt lời nàng, cười nói: “Diệu Cốc sư muội à. Nếu muội muốn đem những lời phiền toái của Lưu Diên ra kể lại không giấu một chữ thì thật quá mức vất vả. Muội nói cho sư ca biết hắn muốn thế nào, được không?”
Diệu Cốc suy nghĩ một lát thì chấp nhận, dù sao giờ sư phụ không ở đây, người cũng không biết nàng có thuật lại như lời người không, vì thế lập tức nói đơn giản rõ ràng: “Ý nói con chim trĩ Thương Sơn lần trước, người biết là do huynh trộm .”
Huyền Túc gật đầu, hào sảng nói: “Không phải chỉ là một con chim trĩ thôi sao, lần sau ta đi bắt hai con đến trả cho hắn. Nói hắn yên tâm.”
“Sư ca quả là trí tuệ, sư phụ đúng là có ý này. Muội đây đi làm chuyện quan trọng, ngày khác lại tới thăm sư tỷ.” Diệu Cốc sau khi biết đáp án nàng muốn, lập tức lướt đi xa.
Huyền Túc chuyển ánh nhìn về phía Phất Dao, trong lúc nhất thời cười như con hồ ly: “Sư muội, muội cảm thấy con chim trĩ hương vị lần trước có hợp khẩu vị không?”
Phất Dao chậm rãi nói: “Hương vị à…” Nàng nhìn hắn liếc mắt một cái, dưới ánh mắt vô cùng chờ mong của hắn cười tủm tỉm nói ra bốn chữ, “Chưa đạt yêu cầu.”
Mặt mày tuấn mỹ của Huyền Túc nhất thời suy sụp đi, có chút thất vọng nói: “Sư muội, sư ca có thành ý thế, muội có thể đem đánh cuộc bữa đó quên đi được không?”
“Ngươi không phải đã tự động quên sạch sao” Phất Dao kinh thường liếc hắn một cái, rồi chuyển qua lấy tình nói:” Sư đệ, muốn ngươi gọi ta một tiếng sư tỷ khó như vậy à?”
Huyền Túc yếu ớt mở miệng: “Sư muội, chẳng lẽ sư ca đối với ngươi không tốt ? Cho dù muội muốn ánh trăng trên trời, sư ca cũng không chút do dự hái xuống uội” đồng thời không quên bổ sung, “Đương nhiên điều kiện tiên quyết khi hái xuống rồi muội sẽ không thể không vì tâm nguyện nhiều năm qua của ta, mà gọi ta một tiếng sư ca?”
Phất Dao kiềm chế nổi da gà, xúc động nói: “Sư đệ, nếu ánh trăng có thể hái xuống, ta cũng nguyện ý hái nó đến trước mặt ngươi, chỉ cần ngươi gọi ta một tiếng sư tỷ, ” đồng thời cũng không quên bổ sung, “Cộng thêm tinh tú đầy trời và thái dương nữa, đủ rồi chứ?”
Huyền Túc cực kỳ bi thương nhìn nàng: “Sư muội, ngươi, ngươi, ngươi tổn thương lòng ta…”
Phất Dao vỗ vỗ vai hắn, trấn định nói: “Sư đệ, lòng của ngươi bị thương dĩ nhiên sẽ lành, có thêm vài lần cũng không đáng ngại…”
Tử Vi nhìn hai người nói chuyện ra vẻ thâm tình, thật là nhàm chán liền cầm lấy mâm đựng trái cây ra cắn: “Muội nói nè, hai người đối với vấn đề này tranh cãi mấy ngàn năm còn chưa phân định, không bằng một người biến ra già hơn một trăm tuổi thì thế nào?”
“Không được…”
“Không ổn…” Hai người trăm miệng một lời nói.
Tử Vi nhìn sự ăn ý cao độ của cả hai, thở dài: “Vậy cho dù hai người có tranh cãi một vạn năm nữa cũng không đợi được có ngày đó.” Nàng chợt nhớ tới cái gì, lên tinh thần nói: “Nếu hai vị sư huynh sư tỷ khó có khi nhàn hạ thoải mái, không bằng tiện thể để muội vẽ một bộ tranh làm lưu niệm?” Nàng mới nói hai chữ “bộ tranh”, nháy mắt Huyền Túc đã biến mất không còn thấy tăm hơi .
“Sư huynh, đừng đi mà…” Tử Vi phút chốc quay đầu, cảm động nhìn Phất Dao, “Sư tỷ, chỉ có tỷ tốt.”
Phất Dao bất đắc dĩ cười: “Sư muội đừng dưa mắt ẩn tình nhìn ta chằm chằm như vậy. chẳng qua ta không thể nhúc nhích, bằng không ta nhất định biến mất so với hắn còn nhanh hơn.”
***
Dưới bầu trời bao la, núi non trùng điệp, Viễn Sơn trong lớp lớp sương mù như ẩn như hiện, ở lâu đình thuỷ tạ cách đó không xa, hoa rơi lất phất, trong không khí ẩn ẩn khí trời hương thơm trăm hoa say lòng người
Trên đỉnh ngói có một bóng người trắng nhạt miễn cưỡng chống tay nằm nghiêng.
Nàng ngẩng đầu chăm chú nhìn lên bầu trời, xanh nhạt cùng trắng noãn đan vào nhau, một vệt sáng lấp lánh nắng, hiền hòa mà yên tĩnh. Phút chốc mày nàng hơi níu nhẹ, vì sao hôm nay… Ngực phút chốc hiện lên một nỗi khổ riêng, nàng nâng tay nhẹ nhàng phất qua chỗ ngực, lông mày nhíu càng chặt, đôi mắt sắc lưu ly lộ vẻ hoang mang.
Từ sau khi nàng bị thương thường ở trong mộng đột nhiên bừng tỉnh, nhưng sau khi tỉnh lại sau chỉ cảm thấy tim đập dồn dập. Giống như giấc mộng rất dài, trong mộng có vô số hình ảnh vụn vặt, tuy nhiên tỉnh lại thì không nhớ rõ, mặc thế nào đều nhớ không nổi. Trong mộng hết thảy đều giống như cách một tầng sương mù, điều duy nhất nhớ rõ là bầu trời…đỏ như máu .
Vì sao đỏ như máu? Hay là… Nàng đang trầm tư thì giọng nói hơi lo lắng thông qua Huyền Thiên kính truyền đến, “Chủ nhân, người sao rồi? Có khỏe không?”
“Vũ Đằng, ” Phất Dao trong lòng vui vẻ, phút chốc ngồi dậy nói, “Ta cũng không sao. Gần đây em thế nào?”
Vũ Đằng bỗng dưng khóc thành tiếng: “Chủ nhân… Đều do em