Lưu Diên vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía hắn.
Quả thật, sao lại có dấu bàn tay hồng hồng mờ mờ thế kia? Mọi người thắc mắc.
Trong mắt Huyền Túc phút chốc hiện lên tia lạnh lẽo: “Đại hộ pháp thật là nhãn lực tốt a, có thể nhận thấy điểm “rất nhỏ” người khác nhìn không tới. Quả là khó có được.”
Lưu Diên cười yêu nghiệt, giọng lại cực hiền lành: “Đâu có, đâu có. Ta thân là đại hộ pháp, đối Linh Tiêu cung là bụng làm dạ chịu. Việc lớn như an nguy tánh mạng các ngươi, tới chuyện nhỏ như cái sẹo cái dấu, ta đều phải chú ý toàn diện để xử lý thỏa đáng mới được. Ngươi xem thí dụ như nói dấu tay trên mặt ngươi là sao? Là bị người nào đánh ? Bị đánh mấy cái bàn tay linh tinh … Nếu là người Linh Tiêu cung làm, ta tất nhiên muốn biết rõ ràng chân tướng, mới có thể nghiêm xử đúng không? Nếu không phải, ta đây càng muốn biết rõ ràng rốt cuộc là ai dám đối với người Linh Tiêu cung chúng ta hạ độc thủ như vậy…”
Huyền Túc nghe hắn thao thao bất tuyệt, mí mắt không tự giác run lên.
Phất Dao thấy Huyền Túc đã muốn sắp bùng nổ, vội vàng ở bên cạnh hạ giọng nói, “Sư đệ, nhớ lấy phải bình tĩnh, bình tĩnh, không được xúc động…”
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt hung phấn xem kịch vui, các đại trưởng lão cười không nói đi ra đại sảnh, thời gian lục giới thái bình không còn nhiều lắm, cứ mặc theo bọn họ đi.
Nhẫn rồi nhẫn, sau đó Huyền Túc hít một hơi thật dài, rốt cục áp chế cảm xúc mãnh liệt, cười nói: “Đại hộ pháp thật là chu đáo, bất quá chuyện của ta sẽ không phiền ngài lo lắng .”
Lưu Diên vẻ mặt chính khí nghiêm nghị đáp “Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục! Ta từ nhỏ đã vì lục giới cúc cung tận tụy cho đến lúc chết, huống chi là Huyền Túc ngươi là đệ tử Linh Tiêu cung, ta nào có thể khoanh tay đứng nhìn! Ngươi cứ nói, ta chắc chắn cho ngươi làm chủ!”
Hắn dừng một chút, đột nhiên kinh hãi che miệng: “Hay là, chẳng lẽ… Việc này không tiện mở miệng?”
Huyền Túc hít một hơi thật sâu, là cố nhẫn nhưng không thể nhẫn! Huyền Túc biến sắc, giọng vang vang nói với Lưu Diên: “Đại hộ pháp không phải đạ thấy hết trong Huyền Thiên kính rồi ư? Đơn giản là bị Hoa đào tiên tử tát ột cái, có gì đáng ngạc nhiên ? Còn nói…”
Dứt lời xong Huyền Túc tiếp tục phe phẩy chiếc quạt trong tay cười nói, “Việc này kể cũng lạ ta còn trẻ lại tuấn mỹ, chúng tiên tử đều chú ý đến ta là có thể lý giải, nhưng ta sao há có thể đều quan tâm từng người? Tránh không khỏi đả thương một hai trái tim. Đại hộ pháp thì không giống , dung mạo hiển nhiên khuynh thành tuyệt mỹ, nhưng từng này tuổi … Chậc chậc, chỉ sợ có một số việc tự nhiên lòng có dư, mà cái gì nhỉ? Sư muội vế sau của câu kia là gì?”
Đôi mắt phượng hẹp dài của Huyền Túc liếc về phía Phất Dao, nhìn chăm chăm, Phất Dao nhất thời sực tỉnh, ra vẻ suy nghĩ khổ sở một lát sau nói: “Hay là… Sư đệ muốn nói là lòng có dư mà lực không đủ?”
“Đúng đúng đúng, chính là câu này, sư muội thật trí tuệ hơn người!” Huyền Túc đột nhiên gấp quạt lại, làm ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Trong lúc nhất thời đại sảnh lặng ngắt như tờ, mọi người lặng im, trong lòng không hẹn cùng nghĩ đến cái gọi là gió thổi mưa giông trước cơn bão, không nên hé răng là tốt nhất.
Nét cười yêu mị trên mặt Lưu Diên đông lại, giọng run lên “Ngươi, ngươi, ngươi lại còn nói ta già…”
Diệu Cốc nhanh nhẩu: “Làm gì có, làm gì có. Sư phụ thật còn trẻ, hoàn toàn nhìn không ra tuổi, làm sao có thể gìa?” Vừa nói, vừa nháy mắt với Huyền Túc.
Huyền Túc làm bộ như không phát hiện, tiếp tục nói: “Ai nha, đại hộ pháp. Thật, ngài xem ngài vừa mới nhất thời kích động, mấy nếp nhăn ở khóe mắt lập tức lại hiện ra. ” dứt lời vẻ mặt tiếc hận còn nói, “Chậc chậc, thật là tổn hại dung nhan kinh thế của ngài a. Ta thấy gần đây ngài nên dùng nhiều Ngưng cơ ngọc lộ , dù sao ngài tuổi tác đã cao, thân cốt dĩ nhiên không bằng tiểu bối chúng ta thân thể cường tráng. À! Ta nhớ ra ta còn có việc gấp, phải đi trước, chư vị cáo từ!” Trong nháy mắt đã không thấy bóng người.
Lưu Diên tức giận đến phát run, gầm lên giận dữ chấn động Tiêu Hồn Điện, “thằng nhóc Huyền Túc, bổn hộ pháp sớm muộn gì sẽ tìm ngươi tính sổ…”
***
Chớp mắt đã đến đại thọ Thiên đế. Do chữa thương nên Phất Dao đã đến thiên cung sớm mấy ngày.
Sa mỏng bay phất phơ, sương mù mờ mờ ảo ảo, mơ hồ có thể thấy được đằng sau bức sa trong suối nước nóng có một vị nữ tử trẻ tuổi đang tắm rửa.
“Ai?” Phất Dao phút chốc giương mắt, đáy mắt xẹt qua một chút tàn khốc.
“Là chúng muội , sư tỷ đừng căng thẳng.” Tử Vi ngượng ngùng từ phía sau rèm đi ra, theo sau là Diệu Cốc vẻ mặt hứng thú.
Phất Dao nhất thời nhẹ nhàng thở ra, mí mắt khẽ nhúc nhích, “Sư muội, trốn sau rèm xem sư tỷ tắm rửa có vui không? Hửm?”
Tử Vi vội xua tay: “Muội thề, đây không phải chủ ý của muội.” Dứt lời, ánh mắt kín đáo nhìn về Diệu Cốc phía sau.
Phất Dao nhìn vẻ mặt Diệu Cốc tươi cười, thản nhiên mở miệng: “Chẳng lẽ Diệu Cốc sư muội gần đây hứng thú nghiên cứu thân thể ? Yên tâm, ta và sư muội tuyệt đối không kém nhau mấy.” Nàng đột nhiên dừng một chút, phút chốc nụ cười trở nên vô cùng ái muội, ra vẻ kinh ngạc thấp giọng nói, “Hay là… Không phải Diệu Cốc sư muội quý sư tỷ đã lâu rồi chứ?”
Diệu Cốc bỗng dưng mở mắt to, đoạn tụ*? Tội danh này rất nghiêm trọng đó !
Nàng cười gượng vội vàng làm sáng tỏ: “Sư tỷ đừng hiểu lầm, ta chỉ là nhận sự ủy thác đến xem thương thế của tỷ. Hơn nữa người phó thác lần này muốn muội chính mắt xác nhận. Muội càng nghĩ càng thấy cách tốt nhất là thừa dịp sư tỷ tắm rửa thay quần áo mà nhìn.”
Phất Dao nhíu mày, “Ai mà vô vị như vậy?”
Diệu Cốc mỉm cười, “Dĩ nhiên là người đối với sư tỷ tương tư thành cuồng Cửu vĩ hồ tộc Tam công tử.”
Phất Dao vuốt trán than nhẹ một tiếng rồi khoác y bào rộng thùng thình từ trong ao đi ra, Tam công tử này quả thực không phải người khó chịu bình thường!
“Tam công tử tuy rằng mắt hơi vụng về ” Tử Vi ngẫm lại thấy không đúng, liền giải thích “Muội nói mắt vụng về ý nói năng lực thưởng tranh của hắn, không phải nói chuyện mắt nhìn người của hắn với sư tỷ. Đối với chuyện vừa gặp sư tỷ đã thương, tuyệt đối là việc làm sáng suốt nhất trong cuộc đời hắn. Kể ra hắn cũng xem như si tình.” Nàng lấy một quả đào trên bàn, cười khanh khách ăn.
“Sư muội lời ấy sai rồi, ta không hề để ý hắn ngay cả khi mắt ta cũng vụng về .” Phất Dao đáp.
Diệu Cốc thấy vẻ mặt hậm hực của Phất Dao, bỗng dưng chợt nhớ tới Tam công tử kia mấy ngày trước rất nghĩa khí tặng nàng một cái chén Lưu Ly Dạ