Trong điện Dao Tâm.
“Phất Dao sư tỷ, hai ngày nay sao tỷ không ra ngoài đi lại một chút, cả ngày ở trong điện Dao Tâm là có ý gì?” Tử Vi có chút ai oán nhìn cái người đang nằm trên ghế dài nhàn nhã ăn tiên đào – Phất Dao.
“Ra ngoài làm gì, ở trong này rất tốt mà.” Phất Dao thảnh thơi cắn một cái, ngay cả mắt cũng lười mở, “Ừm, trái cây Thiên cung quả thật ngon hơn địa phương khác, muội cũng nếm thử.” Thuận tay ném một trái cho Tử Vi.
“Sư tỷ, hôm nay tỷ đã ăn hai mươi mốt trái, tỷ ăn không ngán sao?” Tử Vi tiếp lấy, nhịn không được hỏi.
“Ngán?” Động tác cắn tiên đào của Phất Dao ngừng một chút, mắt chậm rãi mở, nhìn chăm chú trái đào trong tay, một lát sau nhíu mày lại gật đầu nói, “Phải nói là ngán, so với chim trĩ thỏ hoang xác thực kém xa, nhưng không thể so với Linh Tiêu cung được, trước cứ cho qua đi.”
Tử Vi chán nản không thôi, quyết định đổi chiến thuật lần lượt hỏi, “Sư tỷ à. Ba ngày nữa qua đại thọ Thiên đế, chúng ta phải rời khỏi thiên cung, tỷ không có địa điểm đặc biệt nào muốn đi sao? Không chừng về sau sẽ không cơ hội đến nữa.”
Không gì tốt hơn là không có cơ hội tới, bằng không nàng trốn ở chỗ này là vì cái gì. Phất Dao quay lại nhìn, ngang nhiên che miệng ngáp một cái đáp: “Sư muội à, kỳ thật muội hà tất quản sư tỷ, muội tự ra ngoài đi dạo đi.”
Tử Vi càng buồn bực hơn, đứng lên oán giận đáp: “Muội cũng muốn chứ, nhưng tỷ biết là muội thường xuyên lạc đường, nếu ở Thiên cung lạc đường, chẳng phải bị người ta chê cười? Bị người khác chê cười không sao cả, mấu chốt là tổn hại mặt mũi Linh Tiêu cung, đại hộ pháp đã nghiêm lệnh không cho phép muội chạy loạn khắp nơi.”
Ặc… Về ý thức phương thức tiểu sư muội quả có vấn đề, thật là làm người ta đau đầu a. Phất Dao nhanh trí hỏi: “Diệu Cốc đâu? Diệu Cốc có thể đi theo muội đi dạo.”
“Mấy ngày gần đây tỷ ấy có việc đi theo đại hộ pháp, muội đã lâu không thấy tỷ ấy .”
Việc? Phất Dao nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, hẳn là cả ngày giúp sư phụ muội ấy nghiên cứu làm sao vơ vét bảo bối mới rồi!
Phất Dao lại cắn một cái xuống trái đào, tùy ý hỏi: “Muội muốn đi đâu?”
Tử Vi lập tức ngồi thẳng, hai mắt tỏa sáng: “Chúng ta đến Nguyệt Vân Phong các đi dạo đi? Nghe nói nơi đó có ảo cảnh tuyệt nhất lục giới.”
“Nguyệt Vân Phong các?” trái đào bỗng dưng dừng bên môi nàng, hai hàng lông mày Phất Dao chau lại hỏi, “Là chỗ nào?”
“Sư tỷ không biết Nguyệt Vân Phong các sao? Nguyệt Vân Phong các từng có truyền thuyết rất mỹ lệ. Nghe nói năm đó khi thần tộc còn tồn tại, Dao Tố rất thích ngắm ảo cảnh kỳ thiên của Côn Luân, thường xuyên lén sư phụ nàng chính là Ly Mặc thượng thần chuồn êm đến Côn Luân. Ly Mặc thượng thần đau đầu vì đồ đệ luôn chuồn êm này, liền dùng Lục Hòa thần y (y nghĩa là trang phục ) luyện hóa thành kỳ thiên ảo cảnh đồ, vĩnh viễn treo trong Nguyệt Vân Phong các.” Vẻ mặt Tử Vi thich thú, bỗng dưng quay sang nhìn Phất Dao chăm chú, thở dài nói: “Truyền thuyết thật cảm động, Ly Mặc thượng thần đối đồ đệ thật là yêu chiều a. Ai, nếu muội có sư phụ như vậy, nằm mơ cũng cười, sư tỷ nói đúng không?”
Phất Dao buồn cười nhìn nàng, lại cắn trái đào nói, “Cái gì chứ? Tỷ chỉ cảm thấy chuyện này chỉ có thể nói rõ ba vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Tử Vi thắc mắc, chuyên chú dừng ở nàng.
Phất Dao từ từ mở miệng, “Thứ nhất, thuyết minh ngay cả Tiên giới cũng có truyền thuyết, hơn nữa truyền thuyết này quá vớ vẩn vô căn cứ”
Tử Vi cười gượng, “Sư tỷ thật là… Càng ngày càng khôi hài .” Ai, sư tỷ này suy nghĩ càng ngày càng quỷ dị , nàng càng ngày càng nghĩ không ra , xem ra vẫn chỉ có đại hộ pháp và sư ca có vẻ hiểu biết sư tỷ thôi.
Phất Dao không để ý lắm, vừa ăn tiên quả liền tiếp tục nói, “Nếu truyền thuyết này là thật, điều thứ hai, đã nói lên Nguyệt thần Dao Tố quá mức ngỗ nghịch, làm sư phụ của nàng vô cùng thê thảm. Muội nghĩ xem, luôn luôn chịu cảnh đồ đệ mất tích không báo trước, căn bản chính là nhịn điều không thể nhịu.
Thứ ba, điều này chỉ ra vị sư phụ quá mức dung túng đồ đệ bướng bỉnh. Đối với kiểu đồ đệ ngỗ nghịch không chịu nổi này phải dùng thủ đoạn cao tay, trước tiên trực tiếp lôi xuống đánh một trăm đại bản, bỏ đói nàng dăm ba ngày, cam đoan lần sau nàng tuyệt đối ngoan ngoãn nghe lời, không dám chạy loạn.”
Ặc… Phương pháp này đối với tỷ có vẻ hiệu quả nhỉ? Tử Vi cười nhạo: “Phất Dao sư tỷ, có vẻ như tỷ năm đó cũng không làm người khác bớt lo đi chút nào, nghe nói tỷ thường hay trêu đại hộ pháp và các trưởng lão phải đầu hàng.”
Phất Dao cười yếu ớt lườm nàng một cái, kéo thắt lưng dài trên người, nàng đi xuống .”Tử Vi sư muội, vậy ngươi không hiểu. Ta là ta, bọn họ là bọn họ, sao có thể sử dụng cùng tiêu chuẩn làm theo chứ? Chúng ta đối đãi chính mình, nhất định phải khoan dung ôn hòa, đối đãi người khác, nhất định phải thật nghiêm. Đây mới chân chính là đối tốt với mình, đối tốt với người khác, biết không?”
“Ơ.”
Nhìn tiểu sư muội lại bị nàng đánh lừa kinh ngạc gật đầu, trong lúc nhất thời tâm tình tốt, nàng tươi cười nói, “Được rồi, giờ chúng ta đến Vân Nguyệt phong.”
Một lát sau, các nàng xuất hiện trên đỉnh núi.
“Oa, cũng đẹp quá chứ?” Tử Vi liên tục than, trước mắt là đỉnh Nguyệt Vân phong (từ phong nghĩa là ngọn núi) đơn độc, đứng ngạo nghễ trong các ngọn núi khác, chung quanh tiên khí vờn quanh. Đi lên chỗ cao nhất là Nguyệt Vân Phong các, liền thấy rõ kỳ thiên ảo cảnh đẹp nhất trong lục giới.
Bọn họ đứng ở giữa, trước mắt khi thì đám khí ùn ùn như biển mây xuyên qua núi, khi thì có rừng rậm hồ nước như cao sơn lưu thủy, có khi bướm đầy sắc màu lượn qua trước mắt, có khi là trăm hoa bay múa đầy trời… Tụ hội những anh linh xinh đẹp không sao tả xiết.
“Thiên cung thật là kỳ trân dị bảo, nhiều không kể xiết.” Tử Vi thở dài, trước kia nhìn thấy đại pháp sư vơ vét bảo bối đã là kỳ trân đương thời, nào biết kỳ thiên ảo cảnh này lại làm người ta kinh ngạc tột cùng!
Phất Dao nhìn chung quanh, trong lòng cũng âm thầm tán thưởng. Trước kia nàng cũng đã xem qua kỳ thiên ảo cảnh Côn Luân, cũng chưa thấy qua có nhiều biến hóa như vậy, thật làm người ta