Mới đó đã tới thọ yến của Thiên đế, trăm hoa đua nở, đàn sáo tưng bừng. Trên đại điện, các Bách Hoa tiên tử thướt tha như những chú bướm phá kén, chầm chậm nhảy múa trong gió nhẹ, tư thái mềm mại tựa kinh hồng, tao nhã duyên dáng như du long, động tĩnh đều hoàn hảo, đẹp không sao tả xiết.
Thọ yến còn chưa bắt đầu, đã không thiếu Tiên nhân dự thính, phẩm rượu đàm tiếu, rất vui vẻ.
Trong khi đó ở một góc đại điện, Phất Dao xấu hổ đối mặt với Tam công tử tuấn dật đang cực kỳ bi thương, nàng vừa xua tay vừa lắc đầu nói: “Tam công tử, không phải như thế, ngươi nghe ta giải thích đi…”
Trước đó, Tam công tử vừa nhìn thấy nàng đã sụt sùi lên án, khiến các tiên hữu khác chú ý, nàng sợ tới mức lập tức kéo hắn sang một bên trấn an, sau một lúc lâu hắn vẫn hoàn toàn đắm chìm trong sự đau thương thống khổ, không thể tự thoát ra được, tựa như còn có triệu chứng càng lún càng sâu.
“Muội còn gì để giải thích ?” Ánh mắt Tam công tử vô cùng ai oán phiền muộn nhìn hoa Mẫu Đơn, mãi mới cất tiếng mang theo chút thút thít, “Nay toàn bộ thiên cung đều truyền khắp, Phất Dao muội muội ngang nhiên công khai như thế, không, biết, đạo đức, chi, hết, thật thật là làm mất thể diện của ta, muội, muội, muội muốn ta làm sao đây a…”
Phất Dao nghe vậy vô cùng sợ hãi, rõ ràng nàng mới là khóc không ra nước mắt, hơn ai hết nàng lại càng không biết nên làm thế nào? Việc này quả thực càng phát ra triển càng huyền diệu, đến giờ khắc này chỉ có thể dùng một câu để hình dung lòng của nàng, đó là chính là tư vị, rất mất hồn!
“Chuyện đó… Tam công tử, chuyện này thật sự là một hiểu lầm, kỳ thật…”
“Kỳ thật cái gì…” Tam công tử đột ngột từ cảm xúc đau buồn đi ra, ngẩng đầu căm giận nhìn chằm chằm chất vấn nàng luôn miệng, “Phất Dao muội muội, muội sao có thể nhẫn tâm như thế? Tuyệt tình như thế? Muốn làm cho ta không quan tâm? Bản công tử tự hỏi từ sau khi muội thổ lộ tâm ý với ta, ta cũng chưa từng liếc mắt các tiên tử khác lấy một cái, đối với muội có thể nói là quyết một lòng toàn tâm toàn ý. Muội, muội có thể nào đối xử với ta như vậy? Phất Dao muội muội, muội cho rằng tim ta sẽ không đau sao?”
Phất Dao càng thêm sợ hãi, đầu lắc như cái trống bỏi*, suy tư một lát sau đó qủa đoán quyết định nếu nói đã nói đây, chi bằng thừa dịp cơ hội nói rõ ràng cho thỏa đáng!
“Ta không có, Tam công tử đừng hiểu lầm. Kỳ thật ta hiểu Tam công tử yêu ta sâu sắc nhất, đối với ta vô cùng tốt, nhưng năm đó ngươi cho rằng ta ái mộ ngươi đã lâu rồi thổ lộ ngươi đơn giản chỉ là hiểu lầm, không nên phát sinh. Năm đó ta chỉ đi tìm Huyền Túc trùng hợp gặp ngươi nên thuận đường trượng nghĩa tương trợ cứu ngươi, bức tranh đan thanh bút pháp thần kỳ cũng không phải do ta họa. Đó là sư muội Tử Vi của ta nhờ ta đưa cho Huyền Túc, người trong bức họa không phải là ngươi. Cho nên… ngươi đã… hiểu được?” Phất Dao vừa quan sát vẻ mặt Tam công tử vừa thử thăm dò.
“Ý muội là nói…” Tam công tử phút chốc không kích động, lẳng lặng nghe Phất Dao nói xong, ánh mắt nhìn hướng nơi khác, tựa như hoàn toàn lâm vào trầm tư.
Phất Dao nghĩ rốt cục hắn đã suy nghĩ cẩn thận, trong lòng yên tâm thì Tam công tử bỗng dưng vô cùng đau lòng nhìn nàng, run rẩy chỉ tay vào nàng, kiểu phẫn nộ khó nói thành lời: “Phất Dao muội muội, là ta sai nhìn muội! Ta biết tuy rằng ta phong thần tuấn dật, khí vũ hiên ngang, nhưng vẫn có chút chênh lệch với Dạ Uyên thượng tiên! Nếu muội thật sự nhất thời không cầm lòng được, trao tình cho hắn, ta còn miễn cưỡng có thể lý giải, nhưng… Nhưng muội sao có thể bởi vậy mà phủ nhận hết tất cả quá khứ của chúng ta? Hành vi thiếu trách nhiệm này làm ta vô cùng đau đớn !”
“Không phải đâu, ta không có…” người vô cùng mạnh mẽ như Phất Dao còn tránh không khỏi ngẩn người, hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.
Tam công tử đau lòng phất phất tay, tiếp tục nói: “Muội không cần giải thích nữa, được rồi, coi như ta nhìn sai người! Về sau bản công tử không bao giờ xuất hiện trước mặt Phất Dao muội muội nữa, muội không cần cảm thấy khó xử, càng không cần nói tiếp lý do qua loa vớ vẩn với ta. Bất quá…xem như chúng ta đã từng mến nhau, ta chỉ muốn khuyên nhỏ muội một chút, dưa xanh hái không ngọt, cho dù giờ phút này muội ái mộ Dạ Uyên thượng tiên, cũng không nên thể hiện rõ thế!”
“Muội cũng biết nay Thiên cung đã truyền khắp, tin rằng không lâu về sau toàn bộ tiên giới đều biết việc này, nếu Dạ Uyên điện hạ nguyện ý thu muội thì thôi, nếu hắn không tính làm thế, vậy mặt mũi của muội làm sao ngước lên? Ta đã hết lời, Phất Dao muội muội hãy lo mà tự tìm xem con đường của mình phía trước rốt cuộc là ở đâu đi!” Tam công tử xem ra cực kỳ bình tĩnh, nói xong sau liền tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Phất Dao nhìn bóng dáng rời đi mà xúc động, không ngờ biết Tam công tử đã lâu, đến khi chân chính sắp chia tay mới có thể nói ra lời khuyên răn!
Con đường phía trước rốt cuộc ở đâu? Ánh mắt Phất Dao mông lung rơi vào trầm tư, nói đến tình thế trước mắt, cơ hồ ai ai ở Thiên cung đều nghĩ nàng đối Dạ Uyên thượng tiên tương tư thành cuồng, thèm nhỏ dãi đã lâu, tội danh đã ngồi là nàng hết đường chối cãi. Cho nên xem ra biện pháp duy nhất chính là đợi sau khi thọ yến chấm dứt, vĩnh viễn không bước vào Thiên cung, nhất định phải hoàn toàn rời xa Dạ Uyên, mới có thể làm ọi người từ từ phai nhạt việc này.
Ừ, chỉ có cách này, mới là thượng sách a! Phất Dao hạ quyết tâm, vừa ngước lên , bước đi, liền thoáng nhìn bóng áo trắng thuần dưới tàng cây cây anh đào trước mặt, đón gió mà đứng, ống tay áo phấp phới, tóc đen như mực, ánh mắt như mây khói.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, im lặng đối mặt, trời đất như bất động trong tíc tắc.
Tim Phất Dao khẽ run lên, cảm giác đau lòng không kịp phòng bị đột nhiên vươn vô số lên dây leo, nháy mắt lan tràn, khoảnh khắc đó nàng thậm chí còn có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Trên bầu trời dưới suối vàng, sư