Mũi chân vừa chạm đất, Phất Dao liền thuận thế thu hồi Ngân Mặc kiếm.
Nàng nghi hoặc vừa đi vừa nhìn, nhưng không nhận thấy gì khác thường, mãi sau nửa nén hương, cách đó không xa có tiếng đánh nhau truyền đến tai.
Nàng căng thẳng, lập tức bay theo tiếng ồn, chỉ thấy hai bóng người giữa không trung đang đấu với nhau, một bóng tím một bóng đen, đều dùng kiếm, tốc độ cực nhanh, chỉ thấy ánh kiếm lóe loang loáng.
Phất Dao ôm cánh tay nhìn hai người trước mặt, nỗi thất vọng không giấu nổi sự hứng chí.
Thất vọng là vì bên trong không có Huyền Túc, tuy nhiên nhìn thấy trên cổ người áo tím có miếng ngọc giống của nàng như đúc. Nói vậy miếng ngọc ấm là vì lẽ đó. Làm thế nào hắn có miếng Bắc Hải Huyền Băng giống của nàng như đúc? Theo như Huyền Túc nói với nàng, vật ấy vô cùng quý giá nên có rất ít, cho dù hắn có, cũng không có khả năng sẽ hoàn toàn giống nhau.
Là Huyền Túc vô tình đánh rơi hay có nguyên nhân khác? Hắn thật ra là loại người nào? Phất Dao nhìn hắn trầm tư.
Bóng người áo tím chậm rãi đáp xuống, tên áo đen tùy tiện cười giả tạo nói: “Ngươi đấu không lại ta, tội gì phải giãy dụa? Chỉ cần ngươi đưa tay chịu trói, ta nhất định cho ngươi một cái chết thoải mái, cam đoan sẽ không giống nhân giới đối đãi với ngươi, từng đao một cắt lấy máu lấy thịt rồi từ từ ăn hết nội tạng ngươi.”
Giọng này sao nghe quen dữ? Phất Dao tập trung nhìn, đúng là Hắc lâu ma!
Phất Dao trong lúc nhất thời nội tâm cuộn trào, xúc động ngàn vạn lần. Nàng rơi vào tình thế hôm nay, xem như nhờ hắn ban tặng.
Xét đến cùng, đó là từ một mối đoạn tụ tình thâm dẫn đến thảm kịch, chỉ là tình thâm của thầy trò bọn hắn, còn thảm kịch lại vô cùng bất hạnh ứng nghiệm ở trên người nàng.
Nhưng Phất Dao cứ cảm thấy Hắc lâu ma đoạn tụ rất không được. Thật ra nàng không kỳ thị đoạn tụ, nhưng nếu hắn có tuệ căn này, tốt xấu gì thì từ giờ đến chết cũng nên hiển thị khí phách bản thân. Ấy thế mà hắn thù lớn chưa trả lại tham sống sợ chết, không đi tự tử ngược lại còn ăn thịt người uống máu vui vẻ, không thể nào nói nổi !
“Chỉ bằng ngươi sao?” Người áo tím giống như bị sỉ nhục rất lớn, cất giọng khinh thường.
“Hừ! Ngươi đã không cảm kích, ta phải khiến cho ngươi chân chính nếm thử mùi vị sống không bằng chết là như thế nào!” Bóng áo vừa động, mũi kiếm nhọn nhất thời lao vun vút về phía ngực người áo tím.
Một luồng sáng chói mắt xẹt qua hai người, sau tiếng nổ là tiếng “keng keng”, thanh trường kiếm nhất thời gãy thành hai đoạn, nặng nề rơi xuống đất.
Phất Dao mỉm cười chào hỏi, “Hắc lâu ma, bổn tọa cùng ngươi thật là có duyên nha. Bên ngoài vùng hoang vu dã ngoại cũng có thể gặp được!”
“Lại là ngươi!” Hắc lâu ma nhìn lại, thấy Phất Dao, trong lúc nhất thời máu nóng bốc lên.
Phất Dao nheo mắt cười: “Nghe khẩu khí ngươi giống như không muốn gặp bổn tọa a. Chậc chậc, ngươi quả thực đã thay đổi, trước kia không nên đuổi theo bổn tọa, giờ bổn tọa đang ngay trước mắt ngươi, ngươi lại làm bộ chán ghét cực điểm, thực không hiểu nổi tâm tư của yêu ma các ngươi a!”
“Hừ! Nếu lần trước ta bại bởi ngươi, tự nhiên sẽ không nhắc lại chuyện báo thù cho đồ nhi, chúng ta coi như thanh toán xong, mời ngươi tránh qua một bên, đừng làm chậm trễ chuyện tốt của bản ma!” Hắc lâu ma hung tợn nói.
Phất Dao tung người một cái nhảy đến một nhánh cổ thụ ngồi xuống, hai chân đu đưa, thở dài đáp, “Hắc lâu ma, ta rất hoài nghi ngươi vì tình cảm đoạn tụ với đồ nhi đã chết mà đả kích quá lớn, đến nỗi đầu óc có chút không bình thường.”
Sắc mặt Hắc lâu ma nháy mắt thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi, ngươi nói bậy!”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Phất Dao đưa tay gối lên ót, nửa nằm nghiêng, ” Linh Tiêu cung chúng ta đối với nhân ma thích gây chuyện thị phi luôn diệt cỏ tận gốc, lần trước ngươi đào tẩu lại không hề cam tâm đuổi theo ta ồn ào muốn báo thù rửa hận, ta thấy ngươi vì cái chết của đồ nhi mà đả kích quá lớn nên muốn tha cho ngươi một đường sống, ngươi lại ngang nhiên bắt đầu làm xằng làm bậy, ngươi nói ta lần này còn có thể buông tha ngươi sao?”
Nàng lại nhìn người áo tím: “Ê này, ngươi không sao chứ?”
“Ngươi nói ta sao?” người áo tím nhìn nàng, tươi cười rạng rỡ nói, “Tạm thời không chết được, ngươi nhanh chóng đem hắn giải quyết, ta dĩ nhiên sẽ tốt thôi.”
Phất Dao lúc này mới nhìn rõ bộ dạng của hắn, cặp lông mày lưỡi mác vô cùng đậm, hai mắt sáng rỡ mà trong suốt, mũi thẳng hoàn hảo, khóe môi khi giương lên có lúm đồng tiên ẩn hiện, lúc cười thì như lòng người trong suốt thuần khiết, vừa ngây thơ như trẻ nhỏ, rất đơn thuần.
Phất Dao thầm nghĩ, lại một nam tử phong thần tuấn lãng! Nói gần đây gặp được người đẹp quả không ít, ngay cả phía trước gặp Tà Mạc và Đọa tiên đứng đầu của Đọa tiên mê lâm, dung mạo đều không tầm thường.
Hắc lâu ma sau khi đánh giá nàng một lúc lâu, bỗng dưng cười mỉa mai: “Bản ma có làm xằng làm bậy cũng so với Phất Dao các chủ, ngang nhiên công khai nổi sắc tâm, làm chuyện xấu với Dạ Uyên