Phất Dao thu hồi suy nghĩ, lại ngáp một cái thật dài, giờ phút này việc nàng muốn làm nhất chính là lập tức về Ngân Tinh các ngủ mấy ngày mấy đêm, bù đắp mấy ngày gần đây phí công cố sức.
Gần đây yêu ma hoành hành, không ngừng gây chuyện, cho nên toàn bộ Linh Tiêu cung đều trong trạng thái đề phòng nghiêm mật, mỗi đệ tử đều có công việc nặng nề, nàng cũng liên tục chưa có thời gian nghỉ ngơi, lần này tiêu diệt Hủ thi ma, nàng tốt xấu có thể cho đại trưởng lão một cái công đạo .
Đột nhiên, Phất Dao mi tâm hơi nhíu lại, một trận ma khí cường đại hướng tới nàng nhanh chóng xông đến. Nàng thu lại suy nghĩ, lòng thầm than ngày nay thậm chí muốn ngủ ngon cũng không phải chuyện dễ dàng a, có thể thấy được thiên đạo quả thực ngày tệ!
Tay áo dài vung lên, nàng cúi người, trực tiếp bay xuống đỉnh Thương Phong, ghé mắt khẽ cười nói: “Đến rồi thì hiện thân đi, bổn tọa không nhàn hạ cùng ngươi chơi trò ẩn nấp.”
“Ha ha ha ha…” Một bóng người màu đen bỗng dưng hiện thân, là Hắc lâu ma có vô số đầu lâu “Phất Dao Các chủ quả nhiên danh bất hư truyền, nhanh như vậy đã phát hiện hơi thở của bản ma.”
Nàng giương mắt đánh giá Hắc lâu ma phía trước, hình dáng có nhỏ hơn Hủ thi ma quả thật cũng nhìn chẳng tốt được bao nhiêu, có điều nhiều đầu lâu thoạt nhìn phô trương hơn rất nhiều.
Nói tới gần đây gặp được Yêu ma dung mạo đều hết sức vạm vỡ, tuy rằng Phất Dao vốn không trông cậy nhìn vào bọn họ thấy vui tai vui mắt, nhưng vam vỡ quá đáng quả thật làm người ta có chút ngán.
Kỳ thật bên trong Yêu ma cũng có phân chia xấu đẹp, có Yêu ma căn nguyên mặt đẹp là Yêu ma có phẩm giai cao, ví như Ma đế Tử Phách trong thượng cổ thần ma, nghe nói dung mạo yêu mỵ có một không hai, phong hoa tuyệt thế; còn bộ tộc Tinh linh, thân hình là tinh hồn do thiên nhiên thai nghén nên giống hoa cỏ, động vật. Nếu bản tính bọn chúng thuần lương, tâm chính hướng đạo, sau khi tu đạo có khả năng tu luyện thành tiên, bình thường cũng là phong thần minh tú, đủ có dungư mạo các hạng người; còn loại căn nguyên mặc dù vô cùng xấu xí vô nhưng có được pháp lực yêu hóa thành dung mạo mỹ nhân.
Hắc lâu ma trước mắt làm loại thứ ba, đây còn là căn nguyên thật của hắn.
“Ngươi đi theo bổn tọa làm gì? Chúng Yêu ma nhìn thấy bổn tọa đều e sợ tránh còn không kịp, ngươi thật khác biệt làm cho bổn tọa không khỏi có chút thưởng thức khí phách của ngươi. Nói đi, mục đích của ngươi đến cùng là gì?” Nàng phút chốc nâng tay áo che nửa khuôn mặt, ngáp một cái.
Hắc lâu ma đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Dám hỏi có phải Phất Dao Các chủ vừa mới gi3t chết một Hủ thi ma hay không?”
Ánh mắt nàng rốt cục toát ra vài phần hào hứng, “Hay là ngươi vì nó mà đến trả thù?”
Bỗng dưng, nàng lại liếc mắt kỳ dị nhìn nó một cái, nghiêng đầu suy ngẫm: “Các ngươi có quan hệ gì? Rõ ràng không phải một chủng tộc, tuy rằng đều là công*, hay là… các ngươi có bí mật gì không thể cho ai biết?”
Nghĩ vậy, nàng nhất thời sáng tỏ, liên tục gật đầu nói: “Thảo nào thảo nào, thì ra là đoạn tụ!”
Hắc lâu ma nghe vậy, nhất thời nổi nóng, lửa giận bừng bừng quát lớn: “Đừng vội nói bậy! Hắn là đồ đệ của ta! Báo thù cho đồ nhi ta, thiên kinh địa nghĩa**! Ngươi nói hươu nói vượn gì đó!”
Phất Dao hào sảng vung tay lên, trấn an nói: “Ngươi không cần che giấu, nói ra không có gì không tốt. Lại nói trước kia Yêu ma giới các ngươi cũng từng nhìn thấy qua, nhìn cũng cóvui tai vui mắt thôi. Mặc dù ta không lĩnh hội nhưng cũng biết các ngươi vượt qua chủng tộc và giới tính rất cần dũng khí . Huống chi, không phải mỗi người đều có thể làm được đoạn tụ, ta tự nghĩ nó cực kỳ cần tuệ căn, ngươi nhất định đừng cảm thấy thẹn mới đúng!”
“…” Hắc lâu ma cả người giận run.
Phất Dao nghiêng đầu suy ngẫm, ở trải qua một phen thiên nhân giao chiến, cuối cùng nói: “Ban đầu ta muốn nhân thầy trò các ngươi đoạn tụ tình thâm mà tha cho ngươi một mạng, nhưng kể từ giờ lỡ đâu người vì đồ đệ đi trước ngươi mà đả kích trầm trọng đi nơi nơi giết người phóng hỏa, thì là ta không phải. Cho nên càng nghĩ ta cảm thấy vẫn nên cho ngươi cùng đồ đệ đoàn tụ thì tốt hơn!”
“Ngươi…” Hắc lâu ma đã giận tới cực điểm, đến giọng đều có chút run run, “Hừ, ít nói nhảm, chịu chết đi!”
Hắn biến hóa nhanh chóng, vô số đầu lâu trong khoảnh khắc biến thành luồng khí đục thật lớn, đột nhiên đánh về phía Phất Dao.
Phất Dao bay lên lùi về sau mấy bước, tay trái phút chốc rút ra Ngân Mặc kiếm, một bên đọc chú ngữ, một bên nhanh chóng hướng trung tâm luồng khí đục mà phi tới.
Ngân Mặc kiếm bị Phất Dao quán nhập pháp lực mạnh mẽ, đâm thẳng vào vị trí đầu lâu trung ương. Hắc lâu ma thảm kêu một tiếng sau đó toàn thân giãy dụa, nọc độc trên người đột nhiên phun ra bên ngoài.
Phất Dao nhanh chóng tránh khỏi thân thể hắn vài thước, ám đọc chú ngữ mở ra kết giới, Ngân Mặc kiếm lập tức như bị cảm ứng bay trở về tay Phất Dao, một luồng máu đen tanh tưởi bỗng dưng vọt tới mặt.
Hẳn là đâm trúng chỗ hiểm rồi? Khói đen dần dần tan đi, Phất Dao đi khập khiễng về phía trước, đã không còn thấy bóng dáng Hắc lâu ma.
Sao lại thế này? Ánh mắt của nàng hơi nheo lại, cẩn thận nhìn bốn phía. Nơi đây rõ ràng không phải Thương Phong đỉnh, đập vào mắt đều là rừng Anh Đào hồng nhạt, trong không khí toàn mùi ẩm ướt và hương bùn đất phiêu tán. Cảnh đẹp như thế, thật là tiên cảnh chốn nhân gian!
Nàng hoang mang nhìn bốn phía, làm thế nào nàng ở đây ? Chẳng lẽ là ma thuật của Hắc lâu ma? Nàng dùng Khư Chướng chú vẽ một cái trước mắt, bốn phía vẫn y nguyên chẳng biến mảy may, xem ra không phải ma thuật, hơn nữa nơi đây quả thật cũng không một chút ma khí.
Phất Dao càng thêm hoang mang, rõ rang nàng vừa mới ở trong thân thể Hắc lâu ma, nếu đã đánh nát nguyên thần nó, vậy lúc này nàng hẳn còn tại Thương Phong đỉnh mới đúng. Hay là… bị nó cuốn đến nơi, sau đó thừa cơ chuồn mất?
Nàng tập trung suy nghĩ, cảnh vật chung quanh như đã từng quen biết, nhưng nàng xác định chưa bao giờ tới nơi đây.
Mặc kệ ra sao, đi tới trước xem hành tung Hắc lâu ma rồi tính. Chậm rãi đi phía trước, trước mắt bắt đầu tràn ngập một tầng sương mù mỏng manh.
Theo đường mòn, mơ hồ nàng thoáng thấy dưới bóng cây cây Anh Đào phía trước hình như có suối nước nóng tỏa hơi ấm nhè nhẹ. Bên cạnh ao ngẫu nhiên có cánh hoa Anh Đào bay lả tả tạo sương mù cho cái hồ.
Hồ suối nước nóng thật đẹp! Mắt nàng nhất thời sáng ngời, nếu có thể ở bên trong tẩy đi mệt mỏi mấy ngày nay, thật là không còn chuyện gì tốt hơn.
Lúc đó, nàng phải đấu tranh đi trước Hắc lâu ma hành quyết trước hay là nên ngâm trong suối nước nóng này lựa chọn vô cùng khó khăn.
Phất Dao nhìn suối nước nóng, trong lòng do dự, cảm giác muốn nói lúc này như đói bụng ba ngày ba đêm, rốt cục nhìn một món ăn thôn quê bày trước mắt, lại bị cho biết không có thể ăn, tâm ngứa ngáy khó chịu, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng.
Có điều đem cái quan trọng cực điểm so ngang món ngon mỹ vị, việc này cơ bản ván đã đóng thuyền.
Sau mấy hồi dao động, nàng dứt khoát quyết định vứt bỏ Hắc lâu ma, tinh lọc thân thể mới là việc quan trọng trước nhất.
Nàng vừa định cất bước về trước, trên mặt hồ chợt hiện ra nửa thân mình. Hắn tựa vào trì vách hồ trơn bóng, tóc đen ẩm ướt tùy tiện thả trên vai hắn, giọt nước trong suốt trên làn da trơn bóng như ngọc mặc sức chảy xuôi. Theo ánh mắt hắn mở chậm rãi, chỉ một thoáng đất trời im lặng.
Phất Dao tự cảm thấy gặp qua vô số khuôn mặt xinh đẹp, như Huyền Túc tuấn mỹ khó sánh, như Lưu Diên xinh đẹp như nắng, quyến rũ như Đào hoa tiên tử, thanh nhã thoát tục như Mai hoa tiên tử, nhưng cũng không bằng cảnh đẹp trước mắt.
Dung mạo của hắn đã là thượng thừa, quan trọng nhất là khí chất nổi bật, phóng khoáng tao nhã, phảng phất không dính khói lửa nhân gian, thế gian sao có người đẹp thế?
Trong đầu như hình ảnh mơ hồ phút chốc chợt lóe rồi biến mất, nàng hơi