Hôm sau mặt trời mọc ở phương đông, tia nắng xuyên qua kẽ lá tiến vào chốn u sơn rừng thẳm, không khí bốn phía vẫn trầm lặng, ở núi rừng bên cạnh có dòng máu đen hôi thối chảy xuôi, có thể thấy được đêm qua có không ít yêu ma pháp lực thấp kém bị cắn nuốt sạch sẽ.
Khu Hoang dã là vậy, yêu ma giấu mình trong bóng tối luôn khát cầu sự giết chóc không ngừng nghỉ, mà giết chóc một khi bắt đầu, chỉ có thể lần lượt nhuộm máu tanh.
Phất Dao gạt bỏ cảm giác chán ghét nảy sinh trong lòng, nhíu mày nhìn Thương Mạch, “Núi này lớn quá, chúng ta nên tìm từ đâu?”
Thương Mạch khẽ lắc đầu, trầm ngâm một lát, “Có lẽ ngươi nên đi theo trực giác mà tìm.”
Phất Dao hơi thắc mắc: “Trực giác?”
“Ừ, ngươi không ngại quyết tâm đ ến đây, tĩnh tâm một lát, nói không chừng có thể cảm ứng được cái gì, ” Thương Mạch đắc ý nhìn Phất Dao, “Dao Dao, ngươi thấy ta thông minh không? Chuyện này mà ta cũng nghĩ ra.”
Phất Dao lườm gã, có chút dở khóc dở cười, đây là biện pháp gì chứ, quả thật chỉ có ngươi mới có thể nghĩ ra.
Nói thế thôi, nàng đành vận khí.
Phất Dao thận trọng nhắm mắt suy ngẫm, một lát sau mở mắt ra, tay phải từ từ chỉ phía trái, chậm rãi nói: “Chúng ta đi hướng bên kia thôi.”
Thương Mạch thấy vẻ mặt nàng chắc chắc, mắt chợt sáng ngời, kích động tiến lên hỏi: “Dao Dao, ngươi cảm ứng được gì sao?”
“Có nhìn thây cái cây bên kia không?” mắt Phất Dao chăm chú vào đại thụ thứ ba bên trái
Thương Mạch trịnh trọng gật đầu, dò hỏi: “Nhưng mà… cái cây đó có liên quan gì đến Hư hoang kết giới chúng ta muốn tìm hả?
Phất Dao hiên ngang lẫm liệt liếc mắt một cái, thận trọng gật đầu: “Đương nhiên là có quan hệ, mới vừa rồi đang ta mãi suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy cây có một chiếc lá chậm rãi rơi xuống, ngươi nói nó sớm không rơi trễ không rơi, cố tình lúc ta mở to mắt thì rơi xuống, nói vậy là ý trời đã tỏ rõ a.”
Thương Mạch không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng, đây là ý trời đã tỏ rõ?
Phất Dao nhìn gã cười, “Hay là ngươi không tin trực giác của ta?”
Thương Mạch nhìn nàng, cười dịu dàng đáp, “Tuy rằng trực giác của Dao Dao có hơi kỳ lạ, bất quá… Ngươi đi đâu thì ta theo đó.”
Lần này đến phiên Phất Dao sửng sốt, gã ta thật sự tin tưởng nàng như vậy ư? Nghĩ nghĩ, nàng cảm thấy áy náy, nên không trêu gã nữa, nàng giải thích: “Yêu ma có tính cảnh giác cao, càng là nơi nguy hiểm, cảm ứng của chúng càng nhạy bén, nên dù là săn mồi bọn chúng cũng sẽ chọn nơi tương đối an toàn. Mới vừa rồi trên đường tới đây, phía bên trái yêu ma đã chết để lại cốt nhục khá nhiều, vô cùng có khả năng là chúng cảm ứng được bên trái ma khí quá nặng, cho nên mới không dám tới gần.”
Thương Mạch bỗng nhiên tỉnh ngộ đáp: “À, thì ra là thế.”
Phất Dao gật đầu, “Tuy rằng chúng ta tạm thời không biết vị trí Hư Hoang kết giới, nhưng đi về hướng có ma khí nặng nề thì chắc là đúng.”
“Dao Dao, ngươi thật thông minh nha!” Thương Mạch nhìn nàng tràn đầy khâm phục.
Phất Dao thuận miệng lên tiếng, đột nhiên dừng lại bất động.
Thương Mạch đi phía sau kỳ quái ngẩng đầu nói: “Dao Dao, sao ngươi dừng lại?”
Phất Dao xoay người, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, nói nhanh vói Thương Mạch: “Có phiền toái tìm tới cửa, lần này ta cũng không chắc toàn thân trở ra, lát nữa ngươi tự mình rời đi nha.”
Nàng nhanh chóng dùng thuật đem Thương Mạch ẩn thân, xoay người vừa định đi, liền cảm giác bàn tay hơi lạnh giữ nàng lại.
Nàng kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy mắt Thương Mạch lóe lên ý cười, nhẹ giọng nói: “Dao Dao, ở thời khắc nguy cấp, ngươi vẫn nhớ an nguy của ta?”
Phất Dao lườm gã, lúc này mà còn tâm tư nói giỡn?
“Lần này đến không phải yêu ma bình thường, ta đã nói sẽ hết sức bảo hộ ngươi chu toàn thì sẽ không nuốt lời, nhanh trốn đi, lát nữa dù ta có gặp phải chuyện gì thì tự ngươi phải rời khỏi khu Hoang dã.”
“Vậy ta…”
Gã nói còn chưa nói xong, tay ngọc của Phất Dao đã vung lên, gã nhất thời bị văng ra ngoài mười trượng, vừa không thể cử động vừa không thể nói chuyện.
Phất Dao xoay người, tay duỗi ra nắm chặt Ngân Mặc kiếm, nàng nín thở, lẳng lặng chờ đợi luồng khí dần dần di chuyển về phía nàng.
Mấy bóng đen phút chốc đứng cách nàng ba thước, có hai người đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
“Phất Dao Các chủ, từ lần trước từ biệt ở Linh Tiêu cung đã là mấy ngày, hôm nay chúng ta mới gặp lại, đúng là có duyên, ha ha ha ha ha…” Giọng điệu rất khách khí, bất quá chất giọng âm lãnh làm người ta lạnh đến tận xương tủy.
Người này không ai khác, chính là kẻ kiêu ngạo không ai bì nổi ở ngoài Linh Tiêu cung ngày đó – Diêm yêu La Diêm.
Phất Dao không đáp lời, ngược lại chuyển hướng sang người nam tử mặc trường bào xanh bên cạnh hắn, đó là người mà ngày đó nàng cùng Tử Vi gặp ở Đọa Tiên mê lâm – Đọa tiên đứng đầu, Trọng Khuynh.
Hắn ta với Tà Mạc là bạn bè, lại cùng Diêm yêu La Diêm có liên quan, quan hệ của họ là gì nàng đoán không ra! Phất Dao nheo mắt, trong lòng đã có vài phần sáng tỏ.
Trọng khuynh thấy Phất Dao nhìn mình, khóe miệng khẽ nhếch ý cười ph óng đãng, “Phất Dao Các chủ, chúng ta cũng không phải xa lạ nhỉ?”
“Đúng vậy” Phất Dao hơi gật đầu, sau khi nhìn lướt cả hai liền đáp, “Đọa tiên cùng yêu ma đi cùng nhau, không có gì đáng ngạc nhiên, bất quá vì giết bổn tọa, mà phải phiền hai nhân vật lớn đại giá, thật là quá vất vả rồi.”
“Điều này là tất nhiên, ” Giọng Trọng Khuynh mang theo vài phần mỉa mai “La Diêm muốn giết ngươi, nhưng lại kinh động đến Tà Mạc vạn năm không ra khỏi Hư hoang kết giới. Lần trước ta muốn ra tay lấy mạng ngươi, lại kinh động Dạ Uyên thượng tiên ở tiên giới địa vị vô cùng tôn quý. Ai biết lần này sẽ kinh động vị nào đại giá quang lâm, nên… tốt nhất phải ngừa rủi ro.”
Phất Dao khẽ thở dài, giọng có hơi tiếc nuối: “Thì ra nhân duyên bổn tọa tốt như thế, ngay cả ta cũng không nghĩ tới, chẳng qua…”
Nàng nói tiếp: “Các ngươi nếu muốn giết ta đã sớm động thủ, nãy giờ còn nhàn hạ thoải mái cùng bổn tọa nói chuyện phiếm, nói vậy cũng chỉ là đến bắt ta mà thôi, phải không?” Trước đó thuộc hạ của Yêu Hoàng từng muốn bắt nàng, nay ngay cả hai người bọn họ, mục đích cùng cùng của chúng là gì, nàng đoán không ra.
Diêm yêu La Diêm cười lạnh, “Ngươi rất sáng suốt.”
Chẳng qua là sói vào hang hổ, đến nơi hoang dã, cực kỳ đặc sắc a, Phất Dao thầm nghĩ, mặc kệ thế nào, nàng phải nghĩ biện pháp đào tẩu mới là thượng sách!
Trọng Khuynh hình như hiểu rõ ý đồ của nàng, lạnh lùng nói, “Chúng ta cũng không phải đám người ngu xuẩn ngươi gặp ở Đọa Tiên mê lâm, nếu ngươi có ý tưởng đào tẩu thì quên đi.”
“Chuyện đào tẩu, bổn tọa còn chưa kịp nghĩ ra, có điều… Bổn tọa cảm thấy quan hệ của các hạ cùng các vị minh hữu thực làm người ta kinh ngạc.” Phất Dao vỗ cằm chăm chú nhìn hai người, tươi cười tiếp tục tìm tòi, “Ngày đó ngươi cùng Tà Mạc ở Đọa Tiên mê lâm, ta còn tưởng rằng ngươi và hắn là cùng một phe, hôm nay lại thấy các ngươi cùng một chỗ, ngươi…rốt cuộc là đứng bên nào ?”
Diêm yêu La Diêm nghe vậy, lập tức nhìn Trọng Khuynh cười lạnh: “Hừ, bản ma còn tưởng rằng ngươi thành tâm muốn cùng ta liên minh, thì ra ngươi còn chừa một tay, chẳng lẽ muốn ngầm ra chiêu với ta sao?”
“Ả đơn giản là muốn châm ngòi ly gián, mà ngươi cũng tin?”
Diêm yêu La Diêm nhìn chòng chọc hắn sau một lúc lâu, mới trầm giọng nói, “Tốt nhất là không phải, nếu không… Ngươi sẽ biết kết cục chống đối với ta.”
Phất Dao nhìn hai kẻ bụng dạ khó lường trước mắt, môi khẽ cong. Một lát sau nàng nhanh chóng