Chắc do hôm qua ngủ quá nhiều, trời còn sớm Phất Dao liền tỉnh.
Phía đường chân trời mới hơi hơi đỏ tím, ngay cả cây Anh đào ngoài phòng cũng thấy lờ mờ. Hương hoa tinh tế quanh quẩn ở chóp mũi, Phất Dao duỗi người, đột nhiên nghĩ đến quả thật đã lâu mình không thả lỏng như thế .
Sau nửa canh giờ, nàng bưng một nồi cháo đặt trên bàn, Phất Dao nhìn khói bốc lên từ món cháo cháo, trong lòng cảm thấy vui mừng.
Vừa bưng lên bàn, nàng liền trông thấy sư phụ đứng ở cửa.”Sư phụ, đã thức rồi ư? Đến nếm thử mùi vị cháo con nấu đi.”
Dạ Uyên chậm rãi đi tới ở bên cạnh bàn ngồi xuống, nếm thử một chút, cười nói, “Mùi vị ngon miệng, không tệ.”
Phất Dao cũng bưng bát lên, húp một ngụm nhỏ, cũng cười với sư phụ, nói thực ra, nàng đối với chính mình không yêu cầu cao lắm. Mặc dù nàng am hiểu thịt nướng, tuy nhiên nấu các món ăn khác không thật sự thành thạo, sư phụ đã không chê thì chắc không tệ.
Phất Dao ăn sáng xong, liền đến suối nước nóng trị thương.
Mười ngày tiếp theo, giờ Thìn nàng hầu như đều suối nước nóng trị thương, sau khi trở về tiếp tục tu luyện tâm pháp, trước bữa tối sư phụ sẽ truyền linh lực cho nàng, nghỉ ngơi rất quy luật, cứ như thế mấy ngày sau, Phất Dao đối với không ít pháp thuật trước kia chưa hiểu rõ hết đã có tân ngộ đạo, tinh thần cũng thư thái nhiều.
Còn Dạ Uyên phần lớn thời điểm là ngồi ở một bên, thanh tu pháp thuật hoặc là xem sách cổ, nếu nàng không hiểu tâm pháp chỗ nào, chàng liền lập tức chỉ điểm cho nàng.
Hôm nay, nàng trên đường từ suối nước nóng tu luyện trở về, trên đường gặp được lần trước gặp kê tinh*, hắn đang chơi cùng nhóm bạn rất vui vẻ.
Kê tinh*: gà núi thành tinh
Nhìn thấy nàng đến, không còn hoảng sợ như lần trước, phóng khoáng đi tới dò hỏi, “Ơ, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Phất Dao cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, chúng ta thật là có duyên.”
Mấy đứa bạn bên cạnh, trước kia chưa gặp Phất Dao, đối với vị khách mới tới cảm thấy hiếu kỳ, cũng đều bước lên.
Một cô bé ước chừng bảy tám tuổi tuổi ở Nhân giới, mở đôi mắt to trong veo nhìn Kê tinh dò hỏi: “Thuấn Mộc, nàng là người phương nào?”
Thuấn Mộc suy nghĩ một lúc lâu, gãi gãi đầu, sắc mặt có chút buồn rầu đáp: “Ta không nhớ nổi tên của nàng, có điều… Lần trước nàng nói mình là Tiên nhân.”
“Tiên nhân?” Mấy đứa trẻ trừng lớn mắt, “Thì ra là đồng loại với chúng ta nha.”
“Quả thật là đồng loại.” Phất Dao cười nhẹ, bọn chúng nếu muốn tu luyện thành tiên vẫn cần chút thời gian, vậy mà chúng đã tự thăng cấp chính mình thành người trong Tiên giới.
Cô bé kia nghe Phất Dao nói thế, lấy làm tự hào, mặt nhất thời ngọt như mật đường, mắt to tròn sáng long lanh hỏi Phất Dao: “Tỷ tỷ tên là gì?”
“Ngươi có thể gọi ta là Phất Dao tỷ tỷ.” Phất Dao nhìn thấy nàng không hiểu sao cảm thấy vô cùng thân thiết, một đôi mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn, trên người mặc áo gấm màu ngân bạch, bộ dáng thoạt nhìn rất là vui vẻ.
Cô bé không mảy may sợ hãi chút nào, đi qua kéo tay Phất Dao, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Phất Dao tỷ tỷ, tỷ cùng nhóm muội đi chơi.”
Phất Dao nhìn cái đuôi phía sau thật dài của bé, mỉm cười, “Muội còn chưa nói cho ta biết muội tên là gì?”
“Muội tên là Tiểu Hồ, tỷ tỷ đang ở đâu?”
Phất Dao thu hồi ánh mắt, quay người chỉ về đường mòn bên trái, “À, ta ở rừng Anh đào bên kia
“Ơ, tỷ nói là chỗ ở của thần tiên ca ca sao? Nhưng mà nơi đó có kết giới , ” Mắt Tiểu Hồ đột nhiên sáng ngời, “A, đúng rồi, thần tiên ca ca đó có một đồ đệ, nàng đã trở lại sao?”
Phất Dao nghĩ nghĩ, cảm thấy không cần nói quá rõ ràng, chỉ nói, ” Không có, nàng đã đến một nơi rất xa.”
Tiểu Hồ trên mặt khó nén sự thất vọng đáp:” Tiếc quá, muội còn tưởng rằng có thể nhìn thấy nàng. Nói cho tỷ biết nha, Phất Dao tỷ tỷ, tên của muội là do nàng đặt, trước kia nàng đã chứng kiến muội sinh ra. Bất quá muội chưa từng gặp nàng, muốn gặp một lần, tự mình cám ơn nàng đặt tên cho muội.”
“Thật không?” Phất Dao mỉm cười, thì ra sư tỷ cùng cô bé còn có nguồn gốc sâu xa này.
“Ừ, ” Tiểu Hồ hiển nhiên đã xem nàng như người một nhà, theo thứ tự chỉ từng người bên cạnh nói, “Phất Dao tỷ tỷ, đây là Mẫn Nguyệt, Thần Uyển, tỷ tỷ của muội.”
Phất Dao nhìn phía các nàng, thoạt nhìn cũng không lớn tuổi hơn Tiểu Hồ là mấy, nhưng mà so với cô bé thì ngượng ngùng rất nhiều.
Mẫn Nguyệt, Thần Uyển, Phất Dao đọc thầm, liền cảm thấy tên các nàng rất có khí chất, vừa nghe liền cảm thấy là mỹ nhân.
So sánh lại, cái tên Tiểu Hồ đúng là bình thường quá, dễ bị nhầm lẫn, căn nguyên chính là hồ ly, liền trực tiếp gọi là Tiểu Hồ, nếu là căn nguyên là gà núi, thỏ hoang, miêu cẩu ngưu dương, vậy chẳng phải liền trực tiếp kêu là gà con, thỏ con, mèo nhỏ linh tinh sao?
Cũng may là các bà mẹ đều nhìn xa hiểu rộng, nếu không chẳng phải là trùng tên quá nhiều ư? Đáy lòng Phất Dao thở dài, xem ra năng lực đặt tên của sư tỷ thật sự không tốt lắm. Có điều Tiểu Hồ thoạt nhìn đối với tên mình vẫn có chút vừa lòng, chính là không biết một ngày kia nếu là phát hiện ra tên này vụng về, còn có thể muốn gặp người từng được gọi là tỷ tỷ này nữa không?
Phất Dao mình lại nghĩ sâu xa, phục hồi tinh thần, vội vàng khen, “Tên của các muội rất dễ nghe.”
“Cám ơn Phất Dao tỷ tỷ khích lệ.” Hai tiểu mỹ nhân sắc mặt ửng đỏ, rất có cấp bậc lễ nghĩa đáp.
“Đây là Vân Diệp, Long tiêu, là ca ca của Thuấn Mộc.” Tiểu Hồ chỉ vào hai người khác hai cái nói.
Phất Dao nhìn ba người trước mắt có khuôn mặt giống nhau như đúc, ngạc nhiên nói, “Các ngươi là anh em ruột?”
Ba người đều có lông mày dày và cong, mắt to tròn giống như hạt Bồ Đào, mũi rất thẳng, môi tinh xảo được khảm trên gương mặt tròn phấn nộn, làn da trắng hồng, thoạt nhìn rất là non mềm ngon miệng.
Phất Dao lúc này mới phát giác chính mình lại liên tưởng đến chim trĩ rồi, thật là có lỗi có lỗi nha!
“Ừ.” Thuấn Mộc gật đầu.
“Phất Dao tỷ tỷ, theo nhóm muội cùng đi chơi đi.” Tiểu Hồ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt mong đợi.
Chắc lâu lắm không nhìn thấy người lạ, có chút mới mẻ, Phất Dao không đành lòng thấy bọn họ mất hứng, liền cùng bọn họ chơi trốn tìm.
Đến Phất Dao muốn đi về, đã là ba canh giờ sau.
Dọc đường đi Phất Dao có vài phần tự trách, lẽ ra nên báo sư phụ một tiếng, giờ… không biết người có tức giận hay không.
Thành thực mà nói Phất Dao ở Linh Tiêu cung là kẻ bất hảo lười biếng, cho dù có khiến đại hộ pháp tức giận, các trưởng lão liên tục thổi râu trừng mắt, nổi trận lôi đình, cũng không cảm thấy tội lỗi. Nhưng hôm nay đã bái sư phụ, không giống như vậy. Nàng sẽ để ý sư phụ có hài lòng hay không, tức giận hay không …
Theo bản năng nàng vẫn mong đợi mình có thể làm tốt một chút, ít nhất không thể kém nhiều so với sư tỷ, nếu không chẳng phải sư phụ sẽ thất vọng sao? Giờ sư phụ chỉ có mỗi nàng là đồ đệ, nàng xưa nay