Trăng sáng vằng vặc, ngân hà lấp lánh.
Bốn bề yên tĩnh, sợi bạc óng ánh rọi trên rừnganh đào tĩnh mịch, mấy gian nhà tranh thanh nhã được ánh trăng chiếu rọi thoáng chốc như tầng tầng lớp lớp, hương thơm thoang thoảng.
Đúng lúc này, trong bóng đêm có bóng người đột nhiên nhảy lên, ngọn đèn trên bàn nháy sáng, dưới ánh sáng khuôn mặt tái nhợt của nàng càng nhiều biến hoá kỳ lạ.
Nàng đưa mắt nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, khóe miệng hiện lên nét yêu dị tuyệt mỹ. Cầm lấy ngọn đèn, nàng thong thả đi từng bước từng bước vào phòng.
Đến gian thứ hai bên trái nàng dừng lại, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đem đèn đặt lên bàn, liền chậm rãi đi đến bên giường.
Cảm giác được nàng tới gần, nhưng thân hình lại hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể nàng uyển chuyển tới gần, sau đó cưỡi lên thân thể chàng, sau đó thân trên cong xuống, dung nhan tái nhợt và chàng chỉ còn cách nhau gang tấc .
Tay nàng ở trên người chàng chậm rãi dao động, lướt qua lông mi, mắt, cái mũi, cuối cùng dừng ở môi chàng, “Sư phụ sao không nói lời nào?”
Đôi mắt luôn hờ hững Dạ Uyên nhất thời trầm như mực, “Dao nhi, nàng lại càn quấy.”
“Sư phụ vì sao luôn cho rằng ta càn quấy?” Nàng dùng đầu ngón tay trắng nõn trêu chọc tùy ý kéo vạt áo trước của chàng, hoặc lúc mạnh lúc nhẹ vẽ một vòng trên cổ chàng, đôi môi tinh xảo ghé vào lỗ tai chàng bật hơi thở như lan, “Như thế này sư phụ còn cảm thấy đồ nhi càn quấy nữa không?”
Hô hấp của Dạ Uyên rõ ràng nặng nề hơn trước rất nhiều, nhưng con ngươi tối đen chỉ nhìn nàng chằm chằm, không nói lời nào.
Chàng càng không có phản ứng, nàng càng tức giận. Nàng vừa không kiêng dè chà xát môi lưỡi của chàng vừa thô lỗ cởi vạt áo chàng, theo bờ môi chàng, một đường hướng hôn cái cổ bạch ngọc, tới ngực…
Đột nhiên nàng dừng lại ngước lên nhìn hắn, sắc mặt có chút do dự: “Sư phụ thật sự không để ý tới ta sao?”
“Dao nhi…” Chàng rốt cục mở miệng, giọng nói như tiếng tơ không khống chế được run rẩy.
Nhìn vẻ mặt chàng, nàng rốt cục không hề quậy quọ nữa, mà hạ giọng hỏi: “Sư phụ, tức giận?”
“Nếu ta tức giận , ngươi sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?” Tâm trạng hỗn loạn từ từ bình ổn, Dạ Uyên bắt đầu thử phá giải chú định thân nàng hạ.
Nhìn chăm chú một hồi, nàng đột nhiên yên lặng nằm xuống bên cạnh người. Tay nhè nhẹ vuốt v e qua khuôn mặt thanh nhã như ngọc, giọng nàng vừa có chút cô đơn, lại vừa thất thố đáp: “Ta sẽ lắng nghe sư phụ .”
Nàng ôm chặt lấy chàng bất động, sau một lúc lâu lại cẩn thận hỏi: “Sư phụ đừng tức giận nha”
“Ừ.” Kiếp diệt hồn của nàng phát tác sẽ giống như ma nhân, chàng sợ định lực của mình cũng không giữ nổi nàng được nữa.
Thanh âm mềm nhẹ mang theo mê hoặc trong đêm đen bất ngờ vang lên “Thế Dao nhi ngoan ngoãn trở về ngủ được chứ?”
Đôi mắt nàng lóe qua một tia hoảng hốt, vừa muốn gật đầu, lại đột nhiên nắm chặt xiêm y chàng giống như nắm giữ một vật vô cùng trân quý, nàng thế nào cũng không chịu buông tay, luyến tiếc mùi hương trên người chàng.”Ta không đi, sư phụ chán ghét ta phải không?”
“Không có, ngươi vừa bị thương, cần nghỉ ngơi cho khỏe, sư phụ ngày mai gặp ngươi được chứ?”
Nàng bỗng nhiên vô cùng bình tĩnh nhìn chàng, “Sư phụ sẽ không như trước kia, đuổi ta đi đó chứ?”
Nghe giọng nói như nước tù đọng khiến tim chàng như thủng một lỗ, phút chốc đau đớn vô cùng. Nỗi này đau này được tích góp từng chút một từ nghìn nghìn vạn vạn năm tháng, từ lúc ban đầu chỉ là một chút đau đớn, chua xót, chết lặng, sau đó chậm rãi lan ra, bất tri bất giác thấm nhập đến ngũ tạng lục phủ, cuối cùng biến thành một lỗ thủng đẫm máu, xâm nhập cốt tủy, đau triệt nội tâm.
Đã bao nhiêu đêm nằm mộng, chàng giật mình tỉnh giấc, trong đầu không thấy mình nàng máu chảy đầm đìa thì là dung nhan đẫm lệ của nàng, thương tâm tuyệt vọng đến vậy mà chàng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Ngón tay nàng vuốt hàng lông mày nhíu lại của chàng, cách hồi lâu, nàng tiếp tục nói, “Sư phụ, ta hình như như quên rất nhiều việc, nhưng ta còn nhớ rõ người đã nói muốn ta đi, về sau ta không được gọi người là sư phụ nữa… Sư phụ vì sao muốn ta đi? Là ta lại làm sai chuyện gì sao?”
Thần sắc của nàng rất nghiêm túc thật giống như trước kia khi dạy nàng pháp thuật gặp phải chỗ không hiểu, cần chàng nàng giải thích.
Chỉ là chàng có thể vì nàng giải thích trăm ngàn nỗi nghi hoặc, nhưng chuyện này nếu nói ra, chẳng phải nàng càng khó buông bỏ hay sao?
Nàng thấy chàng không nói lời nào, đột nhiên như mất hồn dường như, tự nói thầm: “Thì ra sư phụ thật sự không muốn nhìn thấy ta.”
Một lát sau, rốt cục chàng mới phá giải được chú định thân, cúi đầu thở dài một tiếng, đầu ngón tay chậm rãi cuốn lấy tóc của nàng, “Không có, đừng nghĩ nhiều.”
“Vậy vì sao…”
“Ngươi nhớ lầm rồi, sư phụ không có đuổi ngươi đi, nhanh ngủ đi.”
“Sư phụ không có gạt ta?”
“Ừ.”
Nàng dường như yên lòng, lực đạo của tay rất nhanh thả lỏng cũng tùng một ít, ở trong lòng chàng tìm tư thế ngủ quen thuộc, lơ đãng va chạm vào tay trái chàng, cảm giác tay dính phải chất lỏng ẩm nóng.
Nàng run rẩy, đột nhiên bắt lấy tay chàng, nhìn màu trắng băng gạc quấn quanh đã bị máu tươi thấm thấu, hai tròng mắt phút chốc lại hiện lên một tia yêu dị thô bạo, “Sao lại thế này? Ai khiến người bị thương?”
“Không sao.” Chàng bình thản đáp.
Nàng nắm lấy tay chàng không buông, trong đầu hiện lên hình ảnh vụn vặt, nhưng nhìn không rõ.
“Chỉ bị thương ngoài da mà thôi, sư phụ không sao.”
Nàng vô lực buông tay, “Là ta làm sư phụ bị thương ư?”
“Không phải.”
“Ta biết vậy mà.” Nàng cúi mắt, hồn bay phách lạc nói: “Xin lỗi, sư phụ.”
“Dao nhi, không liên quan đến ngươi, ngày mai sẽ tốt thôi.”
Nàngcẩn thận cầm tay chàng, nhẹ nhàng mở ra băng gạc, nhìn vết thương đẫm máu sâu đến tận xương, toàn bộ bàn tay không có lấy một chỗ nguyên vẹn, đều là máu thịt dữ tợn.
“Sư phụ vì sao không rịt thuốc?” Nàng lấy từ trong tay áo ra một cái chai, nhẹ nhàng đổ thuốc bột bên trong lên miệng vết thương, lại dùng lụa trắng băng bó lại.
“Còn đau phải không?”
“Không đau.” So với thống khổ nàng phải chịu đựng, còn không bằng một phần vạn. Người chịu diệt hồn kiếp muốn sống cũng không thể, muốn chết cũng không xong. Lần phát tác thứ nhất sẽ hôn mê mấy tháng, lần thứ hai phát tác thần trí lú lẫn, hành vi cử chỉ quái đản dị