Tác giả: Tinh Hỏa Hàm Yên
Edit + beta: Ain Takei
Chương 14.
Thói đời ngày sau khi nhân tâm đã tán
Ánh sáng đỏ rực lay động ở trong đêm đen, nhảy nhót đem vầng trăng sáng, thậm chí cả hai mắt của Dazai đều nhuộm thành màu đỏ.
Một đống phòng ốc dưới chân núi đều bị thiêu đốt, xà ngang rơi xuống ép sụp những căn phòng đã bị lửa thiêu đến yếu ớt run rẩy.
Bó củi bị lửa liếm láp phát ra những âm thanh lách tách hòa cùng với tiếng ầm vang do xà ngang rơi xuống chạm tới mặt đất.
Còn có tiếng quát lớn, tiếng khóc bi thống (bi thương + thống khổ).
Rất nhiều người có của cải tích tụ cả một đời đều bị mai táng dưới ngọn lửa lớn thình lình xuất hiện này.
Trong thời gian bảy ngày ngắn ngủi, cái Vạn Thế Cực Nhạc giáo ngay ngắn trật tự này • nơi phảng phất giống như có sự tách biệt với thế giới bên ngoài, cái làng xóm nhỏ kính ngưỡng thần linh, giống như quỷ ở dưới ánh mặt trời mà hoàn toàn biến thành tro tàn.
Thời điểm khi sở cảnh sát nhắc đến cái giáo phái không thể hiểu được này, đại khái cũng chỉ sẽ lắc đầu mà nói một câu nhân tâm không cổ(*) thôi.
(*) Vì không có bản gốc, nên khó dịch chút.
Nhưng có hai nghĩa mà các bạn có thể hiểu, một - lòng người không có sự xưa cũ, hai - lòng người không có sự nghiệt ngã.
Nhưng mà tôi vẫn không chắc lắm, ai biết thì giúp nha.
Cảm ơn.
Dazai đứng ở sườn núi có địa thế cao hơn một chút, cúi đầu nhìn những người phí công sức bận rộn ở ven đám cháy ý đồ muốn dập tắt nó, nhưng tất cả đều vô dụng, Dazai có thể đảm bảo thế lửa kia có thể nhanh chóng lan tràn.
Những đống củi lớn cùng rượu được cất giữ đều trở thành vật chất dẫn lửa.
Tại thời điểm sắp đến sáng sớm, hết thảy mọi thứ ở đây đều sẽ biến thành tro tràn.
Dazai xoay người đẩy ra cửa lớn của đại điện.
Anh giống như bất cứ một cái tín đồ thành kính giáo chủ nào đó vậy, vững vàng đi về phía đệm hương bồ giành cho những tín đồ của Douma, vén chiếc áo gió lên, ngồi xuống.
Douma vẫn ngồi trên ngự tòa ở phía cao cao, trong mắt vô hỉ vô bi, nhưng những trượng băng vờn quanh thân có thể xưng là lửa giận cụ thể hóa.
Hắn hẳn là tức giận, cũng không chỉ là vì 250 người bỏ chạy mà cả Vạn Thế Cực Nhạc giáo cũng bị hủy rớt.
Khói độc cấu thành băng tràn ngập ở trong cả tòa đại điện, đây là Huyết Quỷ Thuật mà Douma chỉ sử dụng khi đối mặt với với kiếm sĩ của Sát Quỷ Đoàn có thể chiến đấu với hắn một trận ra trò.
Hắn tương đối thích dùng thiết phiến của chính mình trực tiếp để hoa khai(*) máu thịt của bản thân.
(*) Kiểu tự rạch một (vài) đường ấy, dùng từ khác cảm thấy không hoa mỹ bằng nên để nguyên -)
Cũng không phải hắn hưởng thụ như vậy, trên thực tế hắn căn bản không thể cảm thấy vui vẻ, nhưng làm vậy càng tốn ít sức, vì thế hắn cứ thuận tay làm như vậy.
Hắn cân nhắc bản thân hẳn là nên cảm thấy cực kì tức giận.
Nhìn thấy Vạn Thế Cực Nhạc giáo của chính mình bị đốt thành cái dạng này, trình độ phẫn nộ sẽ ngang bằng với việc một tuần ăn thiếu nữ đều không thấy ngon đi?
Khả năng còn có thể tức giận hơn một chút, cho nên còn phải làm ra biểu hiện đáng sợ hơn một chút, tốt nhất có thể làm cho Dazai Osamu lộ ra biểu tình sợ hãi giống như khi nhân loại bình thường nhìn thấy gương mặt thật của hắn.
Đương nhiên, Dazai tuyệt đối sẽ không cảm thấy sợ hãi, giống như Douma tuyệt đối sẽ không cảm thấy tức giận.
Nhưng mà Douma đã mất công nỗ lực biểu diễn như vậy rồi, Dazai là người xem cũng đều là diễn viên, chẳng phải cũng nên tỏ vẻ một chút sao? Bằng không quá thất lễ, hẳn là hắn sẽ thật sự tức giận.
Đúng rồi, nguyên nhân tức giận cũng không phải bởi vì Dazai thiêu hủy vàng bạc của tín đồ, làm cho bọn họ ruồng bỏ giáo lí của Vạn Thế Cực Nhạc giáo.
Những cái tín đồ nản lòng thoái chí đó khi rời đi từ trên phế tích sẽ sớm phát hiện những bộ bạch cốt cùng hoàng kim tùy ý vương vãi ở trong rừng cây chưa có lửa lan đến gần.
Làm giáo chủ, Douma đương nhiên không thiếu cung phụng, là nơi cung cấp kinh tế lớn nhất cho Muzan.
Lớn thứ hai là từ những tác phẩm chế tác hoàn toàn có thể xưng là những cái hũ đầy nghệ thuật của Gyokko.
Đương nhiên, thường thường Gyokko vẫn hay kiếm tiền dựa vào cách giết chết những người giàu có đến mua đồ của hắn, cũng chính là đánh cướp.
Mà Dazai cư nhiên lấy tất cả mọi thứ trong kho đem phân phát cho mấy tên tín đồ, không thể không nói đó chính là khiêu khích trắng trợn đối với Douma.
Mà người cứ khiêu khích như vậy đối với ác quỷ, cư nhiên đang ngồi với tư thái không đoan chính lắm ở trước mặt con quỷ có mái tóc bạc.
Mũ giáo chủ đoan đoan chính chính mà nằm lăn lóc ở cạnh người Douma, nhưng mà vì đệm mềm mại quá, nên nhìn có chút buồn cười.
Tựa như dùng thân thủ hái nó xuống, cái người —— quỷ —— động tác của hắn tuy thập phần cẩn thận, lại giống như không thể che giấu được tâm tình khinh thường không muốn nhìn lại đối với nó.
"Lá gan của Dazai - kun thật là lớn nha," Douma lắc lắc thiết phiến sắc bén trong tay, lắc đầu nói, "Là do mệnh lệnh của Muzan đại nhân sao —— ngươi cho rằng ta thật sự sẽ không làm ngươi bị thương?"
Hắn nhảy từ đài sen ngự trên đài cao xuống một cách uyển chuyển nhẹ nhàng, khi cần mượn lực nhảy thì ở dưới mũi chân giống như có đồ vật trong suốt chợt lóe rồi biến mất, như là băng sương đang nâng thân thể hắn.
Cứ như vậy, Douma đạp hàn băng đi đến trước mặt Dazai, không chút khách khí mà chiếm cứ cái đệm hương bồ vốn dĩ giành cho các tín đồ.
Hiện tại hai người đang chân chính mà đối mặt với nhau.
Ngọn lửa đang lan tràn ở dưới chân núi đem tòa đại điện này biến thành cái lồng hấp, nhưng quanh thân Douma luôn tràn ngập hàn khí nào đó, như là lá cây bằng băng lại nở ra hoa sen, không nhiễm phàm trần lại lạnh lẽo đến cực điểm.
"Không phải nha," Dazai cười tủm tỉm mà nói, giống như anh nửa điểm cũng không cảm nhận được bầu không khí chung quanh ngày càng căng thẳng cùng độ ấm càng ngày càng hạ thấp.
Băng độc sương mù từ trên người Douma không thể ngăn cản mà lan tràn ra xung quanh, đến bên cạnh anh, liền chỉ như là độ ấm hơi thấp, ngược lại không khí tràn ngập độ ẩm mới mẻ mà thôi.
"Bởi vì Douma - kun sẽ không thật sự tức giận —— đấy chính là nguyên nhân khiến ta không hề kiêng nể gì cả," Đôi mắt màu nâu cọ của Dazai đối diện với con ngươi bảy màu của Douma, không hề cố kỵ mà nói ra câu có thể khiến bất cứ con quỷ hay người nào nổi giận lôi đình, "Mà cho dù ta làm cái gì, nói cái gì đi chăng nữa, việc đó có quan hệ với ngươi sao?"
"Vốn dĩ ngươi căn bản không thể cảm nhận được."
Cảm xúc có thể miêu rả giống như lửa giận quanh người Douma đột nhiên giống như sương mù băng giá nhẹ nhàng biến mất không còn bóng dáng.
Dazai không làm ra bất cứ động tác gì, chỉ ngồi đó nhìn hắn, đây có chút không giống Dazai lúc bình thường.
Bình thường Dazai sẽ làm một con người nhọc lòng hoàn mỹ, dùng lời nói hoa mỹ hoặc chua xót để dẫn đường cho mục tiêu làm việc mà mình muốn làm, không dung túng cho nửa điểm lệch lạc.
Nhưng anh hiện tại giống như đã cởi bỏ lớp mặt nạ, trên mặt không hề có biểu tình mà trực tiếp nói thẳng.
"Dazai - kun làm sao mà biết được nha?"
Douma vẫn như cũ dùng cái loại giọng điệu cùng từ ngữ nhẹ nhàng này để nói, hắn không hề khẳng định, nhưng rõ ràng đã cam chịu câu hỏi của Dazai.
Sau khi buông bỏ lớp ngụy trang, trọng giọng nói của hắn liền biến mất tất cả cảm xúc vui sướng hay khiêu thoát(*).
Hắn cũng hoàn toàn trở về với bộ dáng nguyên bản, trên mặt không có biểu tình, trong con ngươi lưu li rực rỡ bảy màu kia cũng không còn nước mắt ấm áp mà là hàn băng lạnh lẽo không thể hòa tan cho dù dùng bất cứ cách nào.
(*) Khiêu thoát: nhẹ nhàng
Buồn