Tác giả: Tinh Hỏa Hàm Yên
Edit + beta: Ain Takei
Chương 3.
Dazai Osamu dừng chân dưới mái hiên(*) của đoàn tàu
(*) từ lang nghĩa là mái hiên ấy, nhưng tôi không chắc đoàn tàu có mái hiên hay không ???? chắc là phần nhô ra của đoàn tàu, hoặc nhà ga nho nhỏ cho người đứng.
Ai biết thì chỉ tui nha, cảm ơn.
Dazai cắn bao tay da trên tay, kéo ra để bàn tay vừa bị băng vải vừa bị bao tay ôm ấp thoát được một tầng trói buộc.
Anh không thích ứng với việc đeo bao tay, còn là loại bao tay mà chú lùn hay đeo này.
Anh cảm thấy ngón tay đều bị ngạt chết, Dazai oán trách mà nghĩ, hoàn toàn bỏ qua việc tảng lớn da thịt của mình ở dưới lớp băng gạc cũng không được thông thoáng.
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi ở trên người anh, không tạo nên bất cứ thương tổn nào.
Dựa theo cách phân loại mà nói, anh rõ ràng chính là nhân loại, cũng không biết anh nói thế nào để thuyết phục Kibutsuji coi mình là quỷ mà đối đãi.
Không có tốc độ hay sức mạnh của quỷ, chẳng lẽ trông cậy vào đôi chân của anh để đi đến ngọn núi của con nhện đó sao? Dazai cười tủm tỉm mà sờ túi tiền anh tiện tay xách đi từ trên người Kibutsuji, từ tận đáy lòng cảm khái chỗ tốt của kẻ có tiền.
Hiển nhiên cái thói quen thích lấy thẻ tín dụng của cộng sự để xài của anh đến tận thời đại Taisho cũng không cách nào cải thiện, ngay cả túi tiền của Quỷ Vương anh cũng dám lấy để mượn gió bẻ măng.
Nói đến cũng thật buồn cười, đường đường là Hạ Huyền Lục, ra đường lại phải đi tàu.
Chuyện này truyền ra không biết được mấy người tin tưởng.
Dazai không hề nóng vội chút nào, ngồi đoàn tàu đi đến một đám thành trấn(*) trước, mỗi khi dừng tại một nơi nào đó còn xuống xe du ngoạn một hồi.
Thấy tiểu thư xinh đẹp liền đến gần, gặp con sông mĩ lệ liền nhảy vào trong nước phiêu lưu một chút.
Khi còn ở Vô Hạn Thành, anh không thể ra khỏi phòng của mình, mỗi ngày chỉ có thể thực hành phương pháp treo cổ khỏe mạnh, thật sự cực kỳ buồn chán.
(*) Thành trấn: đơn vị hành chính tương tự như xã của Việt Nam ấy
Cứ đi lắc lư lảo đảo như thế, bốn năm ngày trôi qua quá nhanh, cuối cùng anh cũng đến nơi cần phải đến.
Núi Natagumo kia ở trong rừng hoang vắng, ngồi tàu đương nhiên không có khả năng đi qua bên đó.
Vì thế Dazai lựa chọn xuất phát từ thành trấn lúc hoàng hôn.
Đợi đến khi trời hoàn toàn tối đen, Dazai rất nhạy bén nghe được mùi hôi thối từ bên trong núi rừng phả lại, so với mùi máu tươi trong phủ đệ của Kyoukai hoàn toàn không phân cao thấp.
Nhưng dù sao tòa nhà đó cũng là một không gian phong bế, còn nơi này lại là một không gian rộng mở.
Để cả ngọn núi đều ngập tràn mùi vị thi thể, vị Hạ Huyền Ngũ mình từng gặp mặt qua một lần, Rui - kun này, tuy rằng có bề ngoài và tâm tính của trẻ con, nhưng trình độ tàn nhẫn lại cao hơn Kyoukai vài phần.
Giày da cùng với áo gió dài màu đen, trông thế nào cũng không giống trang phục thích hợp đi lại ở trong rừng một cách lén lút, vậy mà Dazai mặc vào lại không đem tới chút cảm giác trói buộc nào.
Cũng không biết anh ta làm như thế nào, chỉ biết không có nhánh cây nào vướng vào chiếc áo khoác gió phiêu ở phía sau, cả người dường như già làm một với bóng tối.
Nếu không nhìn kĩ sẽ không nhận ra có một thanh niên đang nhẹ nhàng đi về phía trước trong khu rừng đen đặc này.
Anh đi vào khu rừng từ phía tây, cây cối bên này có hình thù rất kì quái, chạc cây đều bị kéo trụy xuống vì vật nặng mà trưởng thành với bộ dáng dị dạng.
Bên trên rất nhiều nhánh cây còn treo cái kén hình cầu, nhìn sơ lược cũng tầm bảy tám chục cái.
Dựa vào mùi hôi của thi thể mà phán đoán, có lẽ bên trong mấy cái kén hình cầu này đều là dịch có tính ăn mòn và thi thể, hẳn đều bị một con nhện quỷ trong nhà giết chết rồi ăn luôn.
Dazai xuyên qua một mảnh rừng đầy thi thể, tiếp tục đi lên phía trên núi, liền nghe thấy động tĩnh đánh nhau ngày càng lớn.
Anh tự hỏi một lát, tay cầm áo gió, dựa vào chạc cây mọc lan tràn mà nhảy lên trên.
Những cây cối này lớn lên với hình thù kì quái, thích hợp giúp anh che giấu hơi thở, ẩn mình trong cành lá sum xuê mà tiến gần hơn với nơi phát ra âm thanh.
Đứa trẻ tóc trắng mặc trên người bộ yukata với hoa văn mạng nhện đang đánh nhau với kiếm sĩ thiếu niên của Sát Quỷ Đoàn, tơ nhện cùng thanh kiếm gãy chỉ còn một đoạn ngắn va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thời điểm anh đến, chiến cục hiển nhiên nghiêng về một phía, Dazai phát hiện người đang chiến đấu chính là thiếu niên đã ngăn Kibutsuji lại, Kamado Tanjirou.
Nhưng thiếu niên của Sát Quỷ Đoàn này đã bị thương không nhẹ, ngón tay nắm chuôi kiếm cơ hồ cứng đờ, động tác cũng lộ ra rất nhiều sơ hở, là một chiếc nỏ mạnh hết đà.
Ngoại trừ kiếm Nhật Luân có thể cản trở một vài công kích, những chiếc tơ nhện còn lại đều đã cắt qua da thịt của Tanjirou.
Khó có thể tưởng tượng trong tình trạng mất máu như vậy, Tanjirou lại có thể dựa vào ý chí và cỗ nghị lực kiên trì tiếp tục chiến đấu.
Dazai xem được mùi ngon, liền chọn một nhánh cây vững chắc ngồi xuống, hai chân khẽ đung đưa, xem đến vui vẻ.
Ở bên dưới, đứa trẻ dường như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn thoáng qua về phương hướng của anh.
Nhưng có lẽ do thấy hơi thở của anh với người bình thường không có gì khác nhau, quyết định giết chết Tanjirou trước rồi sẽ ra tay với anh sau.
“Hơi Thở của Nước · Thức thứ mười · Sinh Sinh Lưu Chuyển!”
Sinh Sinh Lưu Chuyển, lần công kích thứ hai mạnh hơn lần đầu, lần thứ ba mạnh hơn lần thứ hai, số lần xoay tròn càng nhiều, uy lực của lưỡi dao khi chém xuống lại càng lớn.
Theo tiếng rồng nước rít gào(*), vậy mà thật sự có thể chặt đứt tơ nhện kiên cố khó phá vỡ.
(*) Kiếm sĩ không tạo ra nước, mà người ngoài nhìn vào có cảm giác như vậy.
Nên tiếng rồng nước rít gào ở đây có lẽ là tiếng kiếm ma sát với không khí.
Khi cuộc chiến đến giai đoạn gay cấn, thiếu niên hét lớn một tiếng, hiển nhiên điều động tất cả sức mạnh còn lại trong cơ thể, dùng chiêu thức mạnh nhất mình nắm giữ —— Dazai âm thầm thở dài: Nếu người đang chiến đấu ở chỗ này là anh, anh sẽ không quang minh chính đại mà dùng chiêu này.
Hoặc là làm bộ kiệt sức ngã xuống rồi lúc sau xuất chiêu khiên đối thủ không kịp trở tay, hoặc là ngay từ đầu lợi dụng khoảng cách còn xa, sử dụng chiêu này để lợi dụng số lần xoay tròn càng nhiều tạo uy lực càng lớn.
Rui đem máu của mình nhuộm đỏ tơ nhện, khiến sợi tơ càng trở nên cứng rắn đến mức Nhật Luân đao cũng không thể cắt đứt.
Tơ nhện màu đỏ sậm ngưng kết ngày càng dày đặc:" Huyết Quỷ Thuật • Ti Khắc Lao"! Số lần xoay tròn của rồng nước còn chưa đủ nhiều, không đủ lực lượng để chặt đứt nhà giam bằng máu của Hạ Huyền.
Mắt nhìn thấy Tanjirou sắp bị tơ nhện cắt thành mảnh nhỏ ——
Cơ mà có thể kiên trì đến mức này, chỉ riêng nghị lực của thiếu niên thôi cũng đủ làm người ta cảm thán.
Dazai xoay người từ nhánh cây cao nhất nhảy xuống, thẳng tắp hướng về nhà giam kết cấu từ tơ nhện màu đỏ sẫm mà đánh.
Sự xuất hiện của anh hiển nhiên nằm ngoài ý muốn.
Trong nháy mắt, khi thấy rõ gương mặt của anh, Hạ Huyền Ngũ thậm chí đình chỉ động tác, khiếp sợ mà