Tác giả: Tinh Hỏa Hàm Yên
Edit + beta: Ain Takei
Chương 6.
Bốn người phản xã hội ở cùng một chỗ
Trong suốt ba ngày đi cùng với bọn họ: muốn tôi đánh trống sao? Muốn tôi đi ngủ sao? Muốn tôi chạy trốn sao?
Được thôi, tôi đều sẽ làm, bởi vì tôi chính là Kyoukai - người được Dazai - sensei lựa chọn.
Cuối cùng bọn họ cũng cách núi Natagumo đủ xa.
Để đảm bảo những con quỷ được Muzan phái tới lân cận núi của nhện quỷ không vô tình phát hiện Kyoukai, Dazai liền ra lệnh cho quỷ trống chạy trốn.
Kyoukai không biết bản thân tránh thoát khống chế của Muzan đại nhân như thế nào, có lẽ là cùng vị nữ quỷ mĩ lệ xưng Tamayo phu nhân kia có quan hệ.
Đương nhiên hắn cũng không biết tại sao Muzan đại nhân lại không tra xét đến Dazai - sensei, thậm chí lúc trước một mình anh ta có thể trốn thoát ra khỏi Vô Hạn Thành, đi đến dinh thự của mình.
Một đường lôi mình từ trong nhà đưa đến bên kia của Tamayo phu nhân.
Dazai - sensei thật sự là một con quỷ thần kì nha, Kyoukai đối với anh chỉ có kính nể mà thầm nghĩ, cũng quyết định đem tất cả những thứ mà Dazai - sensei đã dạy dỗ làm tín niệm nhất quán của cả cuộc đời mình.
Màn đêm của ngày thứ ba buông xuống, Kyoukai rất tự giác rời đi, hắn tuyệt đối sẽ không nhân cơ hội ở một mình mà trộm đi săn giết nhân loại.
Trên thực tế, qua mấy ngày nay, thời thời khắc khắc hắn đều duy trì trạng thái lâng lâng vì ăn uống(*) quá độ.
Cho dù lúc sau hắn lại hóa quỷ, cũng có thể nhìn thấy tia đỏ ửng mất tự nhiên trên những hoa văn làm cho người ta sợ hãi kia.
(*) gốc là hút tể.
Tạm dịch là ăn uống, ai biết thì chỉ nha, cảm ơn.
Loại trạng thái này gợi lên hồi ức nào đó của Dazai, thời điểm anh còn ở Mafia Cảng, cũng có một vị chó săn mỗi ngày đắm chìm trong sự sung sướng quỷ dị: Hôm nay Dazai - san lại đấm ta mấy cái, đâm ta mấy nhát .
Nói không chừng sẽ rất hợp nhau vì có tiếng nói chung đâu, Akutagawa - kun cùng Kyoukai - kun.
“Dazai.”
Thanh âm của Kunikida vang lên, so với thời điểm chơi đùa vừa nãy thì nghiêm túc hơn rất nhiều.
Anh càng ngày càng thấy bản thân mình không có sự tồn tại chân thật ở thế giới này: Theo buổi tối của ngày thứ ba kéo đến, giống như vận mệnh đã chú định từ trước, anh cảm thấy bản thân sắp biến mất khỏi nơi này.
Không phải do thế giới này bài xích, mà bởi vì có một lực lượng không thể đối kháng nào đó ở Yokohama đang lôi kéo hắn trở về.
.
????гang gì ????à hay hay ????hế ﹏ ???? г ù ???? ???? г ???? y ệ n.Vn ﹏
Anh không biết Dazai đang tính kế gì ở thế giới này,nhưng anh cũng không cho rằng Dazai tự nguyện lựa chọn giúp đỡ ác quỷ ăn thịt người.
Tựa như giống với sự kiện Shibusawa Tatsuhiko, cách làm việc của Dazai luôn khiến người ta nhìn không thấu lý do, cùng với suy nghĩ không biết có nguy hiểm nào lớn hay không.
Nếu nói tin tưởng vững chắc Dazai Osamu sẽ không trợ giúp cái ác là vì sự tín nhiệm tuyệt đối của cộng sự, nhưng đồng thời anh cũng rất hoài nghi, lo lắng tên cuồng tự sát ở Yokohama này có đêm chính mình đùa chết hay không.
Nhưng đến cuối cùng, Kunikida lại không giống như những người ở bên ngoài xã hội đồn đại, lén đặt cho biệt hiệu gà mẹ Kunikida , mà thao thao bất tuyệt dặn dò cái gì.
Thời điểm thân thể đang dần dần trở nên trong suốt, sắp biến mất khỏi thế giới này, anh chỉ nắm chặt notebook Lý Tưởng của mình, nói những lời cuối cùng:
" Đừng có mà lại phá hủy kế hoạch của tôi đó, tên khốn Dazai."
Cũng đúng, để cộng sự thiếu nợ rất nhiều tiền cơm của mình bị nhốt ở dị thế giới, nghĩ thế nào cũng không thể tồn tại với lý tưởng chủ nghĩa trong kế hoạch nhân sinh.
Dazai không khỏi sửng sốt, đây đã là người thứ hai sau khi bị triệu hồi đến hỗ trợ, cái gì cũng không hỏi liền chọn lựa tin tưởng cộng sự của chính mình.
Bác sĩ Yosano cũng thế, nhìn thấy tình hình cực kì không ổn của Kyoukai, vậy mà không hỏi bất cứ cái gì liền lựa chọn giúp bản thân anh.
Thật lâu trước kia, bản thân mình đã từng cho rằng suốt đời này sẽ không bao giờ có được sự ấm áp nào đó đi.
Anh nghĩ, sau đó thổi tắt đèn ở trong phòng lại chỉ còn một mình anh, khẽ mỉm cười trong bóng đêm.
Bây giờ anh có thể cảm nhận được những âm thanh khác nhau trong nhà trọ cũ nát có sự cách âm cực kì kém này.
Ví như tiếng khóc nháo của đứa trẻ nhỏ ở cách vách, còn có khúc hát ru nho nhỏ giọng của người mẹ khẽ dỗ dành con gái.
Lại như tiếng cãi nhau của đôi tình nhân ở lầu trên, chỉ vì không đồng nhất ý kiến trong việc nhỏ nhặt của đời sống mà khắc khẩu không ngừng.
Cho dù có bao nhiêu phiền não, là sống chết đầy gian nan khổ cực hay vẫn là một vài việc nhỏ không đáng nhắc tới, thứ bọn họ đang mong muốn hiện tại, bất quá cũng chỉ là —— Vạn Thế Cực Nhạc.
——————
Vạn Thế Cực Nhạc giáo.
Trên đại điện yên tĩnh châm đầy huân hương kì dị, những chiếc màn đầy sắc màu nhìn qua không hề có kết cấu rũ xuống, khiến người ta có cảm giác bản thân phảng phất đang đi tới nơi nào đó không nên tồn tại ở thế gian này.
Đặc biệt là loại tiên cảnh này, vốn càng không nên tồn tại ở bên trong nơi thâm sơn cùng cốc.
Giáo chủ ngồi trên tấm đệm hoa sen mềm mại ở giữa đài, phô ra gương mặt hoàn mỹ.
Có thể liên quan đến dung mạo mĩ lệ này mà có rất nhiều nữ tín đồ nguyện ý một mình đi vào trong đại điện của hắn để lĩnh án khổ của mình.
Những người sẽ đến nơi này, dù ngay từ đầu còn ôm nghi ngờ với Vạn Thế Cực Nhạc giáo, nhưng chỉ cần thấy đôi mắt lưu ly bảy màu mĩ lệ của giáo chủ, lại xem đôi mắt thần ban cho có hai con ngươi đó vì khổ sở của mình kể ra mà lưu lại nước mắt, còn có cả biểu tình thương xót của giáo chủ, phảng phất như than thở phát ra từ tận đáy lòng.
Như vậy liền khiến bọn họ hoàn hoàn toàn toàn tin tưởng, bắt đầu thờ phụng giáo chủ thần thông quảng đại, nghĩ rằng hắn thật sự có thể dẫn dắt bọn họ đồng loạt đi trước đến với thế giới cực lạc.
Hôm nay cũng giống như bao ngày thường lui tới, nữ nhân trẻ tuổi tên Hiruko một mình lẻ loi lưu lạc đến tận đây, tiến lên thăm hỏi giáo chủ.
Trong không trí trầm mê đầy huân hương của đại điện, nàng rất dễ dàng mà rơi nước mắt, bắt đầu khóc thút thít, tự thuật một cách đầy ngắt quãng câu chuyện của mình.
Gia đình nàng rơi vào cảnh túng quẫn, bần cùng đến mức không còn đường nào để đi, cha mẹ nàng vì muốn nuôi sống đứa con trai con nhỏ tuổi, quyết tâm bán nàng đi cho dù tuổi nàng cũng không lớn.
Sau đó nàng lưu lạc đến phố hoa(*), trằn trọc lâu ngày mới dám quyết tâm có thể gia nhập giáo phái.
(*) Phố hoa: phố đèn đỏ, nơi bán sắc bán thân của kĩ nữ.
Ban đầu nàng chỉ nhìn thoáng qua biểu tình thương hại của giáo chủ, liền không thể ngăn cản chính mình đem cả cuộc đời, thậm chí miệng vết thương mà nàng không muốn cho người khác xem một chút vạch trần một điểm, đều triển lãm ra cho hắn nhìn.
Nàng hoàn toàn không chú ý đến giáo chủ dù đang ngồi ở trên đài cao không ngừng rơi lệ, nhưng thần sắc trang nghiêm khi trách trời thương dân đã sớm biến mất không thấy, chỉ có gương mặt vô biểu tình nhìn nàng chằm chằm, thi thoảng phát ra than thở đầy sự khẳng định.
" Đúng thật là rất đáng thương."
Hai đạo âm thanh hoàn toàn khác biệt va chạm vào nhau, giáo chủ đang ngồi trên tòa hoa sen bỗng nhiên ngẩng đầu, nước mắt không còn gì cách trở liền không ngừng trào ra từ con ngươi lưu ly bảy màu mĩ lệ.
Dù nước mắt khiến cho mọi vật trở nên vặn vẹo đến thành một loại hình dạng kì quái, nhưng hắn vẫn có thể xuyên qua nó, chuẩn xác bắt được thân ảnh màu đen đang đứng ở trước cửa.
Dazai Osamu đứng ngược hướng ánh sáng, áo gió màu đen thuận theo mà rũ ở sau