Mùa xuân cũng đã ghé lại nơi đây rồi. Cảm giác vô cùng dễ chịu. Ánh nắng rọi qua khe cửa vào gian phòng An Thục nương nương, nó không phải ánh nắng gay gắt, chói chang của hạ, cũng chẳng phải ánh nắng bé nhỏ của mùa đông. Nó là một ánh nắng chan hòa, lúc có lúc không. Ưu Ly và An Thục đều đang ngồi tại bàn trà gần cửa sổ, dạo này Ưu Ly ăn mặc rất khác hồi trước. Cô ăn mặc một cách thục nữ, một y phục màu xanh biếc nhàn nhạt. Chẳng ai biết rằng đó là một thị vệ. Đơn giản người ta nhìn vào chắc chỉ nghỉ đấy là một tiểu thư nhà nào vào chơi vơi Dương Qúy phi mà thôi…
“Tiểu vương, hôm nay đẹp trời như vậy, để thuộc hạ dẫn ngài đi chơi nhé?” – Ưu Ly khé giọng mời Trấn Lâm, cô không dám lớn tiếng vì biết rằng dạo gần đây, An Thục hay phải lo nghĩ, giờ đang mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi.
“Ưu Ly tỷ tỷ, nếu vậy thì tốt quá. Được! Chúng ta đến vườn Thượng Uyển.” – Nói rồi thì Trấn Lâm liền chạy về phía bếp, lấy ra một giỏ toàn thức ăn.
“Ưu Ly tỷ, cầm cái giỏ thức ăn này đi, khi nào đói hẵng ăn.” – Đưa cho Ưu Ly, nhìn cậu tuy trông ngây ngô, nghịch ngợm, nhưng lại có thanh chất hoàng tộc, cao quý mà sang trọng. Có vẻ cậu rất yêu quý Ưu Ly. Phải! Là do cô ấy tốt bụng và là người bảo vệ người mẹ thân yêu của cậu mấy năm nay.
Xuân đã sang, vườn Thượng Uyển cũng được toát lên một vẻ đẹp màu xanh tươi. Nó như được gột rửa sau bao tháng ngày đông lạnh giá. U uất những ngày đông của dần dần mà đi theo nó. Chợt nhìn phía xa, là tiểu Đại công chúa và tiểu Tứ hoàng tử. Nghe nói Tứ hoàng tử rất thông minh, sáng dạ, lại còn tốt bụng. Cậu