Edit: Tiểu Hương
Beta: Tiểu Miêu
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Năm ấy, thời tiết ở Lan Giang oi bức đến kỳ lạ.
Tháng 9 đã vào thu, nhiệt độ không khí vẫn cao, thời tiết tồn đọng trong mùa hè sẽ còn kéo dài.
Cả thành phố giống như bị bỏ trong một cái bình.
Mãi đến khi có một trận mưa lớn làm ngập cả một khu dân cư cũ trong khu đô thị vì hệ thống thoát nước kém thì nhiệt độ cao ở Lan Giang mới chấm dứt.
Những ngày sau đó, cả thành phố bị bao phủ bởi một bầu trời u ám.
Trong lớp học, giáo viên giảng bài như đang thôi miên học sinh.
Lộ Vô Khả ngồi ở hàng ghế cuối phòng học cạnh cửa sổ, sách giáo khoa để trên bàn đánh dấu một vài chỗ quan trọng.
Hiện tại là tiết đọc văn học bằng tiếng Anh. Trên bục giảng, giáo viên Anh văn đang phân tích trôi chảy các câu thơ bằng tiếng Anh.
Mỗi một câu đều giống như cưỡng từ đoạt lí*.
*cưỡng từ đoạt lí – 强词夺理 – thành ngữ Trung Quốc, cố làm sai nghĩa của từ để chiếm lấy lí lẽ, vô lý cưỡng biện, không có lý nói thành có lý, là chữ xuất xứ từ Tam Quốc Diễn Nghĩa. Hiểu nôm na là già mồm át lẽ phải.
Lòng người là thứ khó lý giải nhất, ngoại trừ nói lung tung cũng chỉ có thể là nói lung tung.
Lộ Vô Khả đảo mắt.
Ngoài cửa sổ không có mưa nhưng bầu trời âm u.
Điện thoại ở trên bàn sáng lên, cô quét mắt liếc nhìn.
A Thích gửi cho cô một cái tin nhắn.
Lộ Vô Khả dùng đầu ngón tay kéo điện thoại.
A Thích nói sẽ cùng ăn trưa với cô sau khi tan học.
Lộ Vô Khả nhắn lại cho cô ấy: [Hôm nay Mặt Trời mọc từ phía Tây?]
Người khác một ngày ba bữa, A Thích mỗi ngày miễn cưỡng chỉ hai bữa ăn, vì như thường lệ, khẳng định lúc này còn chưa có từ trên giường bò dậy.
Hôm nay không những dậy sớm mà còn hẹn Lộ Vô Khả đi ăn trưa.
Thật hiếm lạ.
Trên bục giảng, giáo viên chia lớp thành những nhóm nhỏ để thảo luận rồi nêu ra ý kiến.
Một số thành viên của nhóm tụ tập cùng nhau để thảo luận.
Lộ Vô Khả trả lời tin nhắn rồi ném điện thoại sang một bên, kéo sách giáo khoa lại gần để lắng nghe ý kiến của họ.
Cuối cùng, bọn họ cùng nhau viết ra bản thảo. Trong lớp không có nhiều nam sinh, nhóm của bọn họ đều là nữ, tính tình cũng không quá sôi nổi, cũng không có người nào chủ động đi lên phát biểu.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt giản dị hỏi Lộ Vô Khả: "Vô Khả, tiếng Anh của cậu tốt, cậu có muốn lên phát biểu không?"
Họ đều là sinh viên chuyên ngành tiếng Anh, tiếng Anh cũng không tệ.
Nhưng Lộ Vô Khả quá lười để lên bục giảng, đúng lúc A Thích gửi cho cô một tin nhắn, cô cầm điện thoại chuẩn bị trả lời, thuận miệng đáp: "Ừ."
Vị giáo viên này rất giỏi trong việc kéo dài thời gian, dạy quá giờ, mấy nhóm nói xong cũng đã qua giờ cơm.
Trên sân trường, dưới bóng cây là mấy vũng nước mưa, cỏ hai bên đường ẩm ướt.
Vì không phải là giờ cao điểm của các quán cơm nên lượng người trên đường không đến một nửa, Lộ Vô Khả đi ngược lại dòng người tới ký túc xá nữ.
Đại học Lan Giang có lịch sử gần một trăm năm. Các tòa nhà của trường đã được sửa lại từ hơn mười mấy năm trước, chưa được quản lý. Trong trường học kể cả khu dạy học và khu ký túc xá đều còn giữ lại phong cách mười mấy năm trước.
Những bức tường gạch cũ và những ô cửa sổ sắt, đâu đâu cũng phảng phất hơi thở cổ xưa.
Ký túc xá số 202 của Lộ Vô Khả, cô mở cửa, gọi tên A Thích.
"Hứa Uyển Nhu."
A Thích đã mang giày xong, đang ngồi nghịch điện thoại trên ghế, nghe vậy ngẩng đầu.
"Lộ Vô Khả, đã nói đừng gọi tên thật của tớ, nếu không chính là cố ý cùng tớ đối nghịch!"
A Thích có một cái tên hoàn toàn không phù hợp với tính cách và khí chất của cô ấy, Hứa Uyển Nhu.
Ai cũng không thể tưởng tượng được cái tên này lại là tên thật của một cô gái có mái tóc nhuộm đỏ và cái miệng đầy thô tục.
Đây là những gì A Thích đã nói, khi còn là sinh viên năm nhất, mới gặp cô ấy ở ký túc xá, câu đầu tiên cô ấy nói với mọi người là đừng gọi cô ấy bằng tên đó.
Biệt danh của A Thích là do bà của cô ấy đặt, từ nhỏ cô ấy đã thích cái tên này.
Nghe nhiều lần quen, nên ngày càng ít người gọi tên đầy đủ của cô ấy.
Ngoại trừ Lộ Vô Khả, không có ai cả.
"Nghe hay biết mấy, tùy tiện nhặt một người trên đường tên cũng không dễ nghe bằng cậu".
"Biến", A Thích lười sửa, vẫy tay với cô, "Nói cho cậu nghe cái này"
Lộ Vô Khả đặt sách giáo khoa trên bàn, nhìn lại A Thích: "Cái gì?"
Mới vừa hỏi xong ban công bên kia liền truyền đến tiếng đồ đạc bị ném ngã.
Lộ Vô Khả ghé mắt lại nhìn.
Vu Hi Nhi với mái tóc dài vừa mới gội đi vào phòng, vài giọt nước trên tóc rơi xuống.
Lộ Vô Khả thu lại tầm mắt.
Vừa vặn gặp phải A Thích im lặng mắt trợn trắng.
"Cãi nhau à?" Lộ Vô Khả tiếp tục lấy sách vở ra để trên bàn, thuận miệng hỏi.
"Làm sao có thể." A Thích hờ hững ngồi ở trên ghế, nhún nhún vai, "Tiểu công chúa ở bên ngoài bị chọc giận, không có chỗ xả liền về ký túc xá cáu kỉnh, trở về đập một đống đồ, chút nữa đem ký túc xá phá hủy đi. Lúc ấy tớ còn ở trên giường nằm, lấy đâu ra sức lực cãi với cậu ta."
Ký túc xá này có bốn người, ngoại trừ hai người còn có Vu Hi Nhi và một người cùng chuyên ngành với A Thích.
Ở đâu có cuộc sống tập thể, ít nhiều sẽ có xích mích, Vu Hi Nhi là tiểu thư được gia đình cưng chiều từ nhỏ, nửa điểm thiệt thòi cũng chịu không được, một thân công chúa đầy tật xấu nói cái gì cũng không thay đổi.
A Thích là người nóng tính, vừa thấy không vừa mắt liền cãi nhau với cô ấy. Trong ký túc xá chỉ có A Thích cùng Vu Hi Nhi là không hợp nhau nhất, hai người cứ ba ngày gây ra một trận cãi lộn ầm ĩ.
Tiểu công chúa tính tình cáu kỉnh, họ đã thấy nhiều nên cũng không ngạc nhiên.
Lộ Vô Khả lại lệch trọng điểm: "Khó trách cậu hôm nay có thể dậy sớm như vậy."
Nói xong liền gọi A Thích: "Đi thôi, ăn cơm đi."
A Thích vỗ vỗ quần áo từ trên ghế đứng lên: "Đi."
Nói xong cầm chiếc ô cùng cô đi ra cửa.
-------
A Thích muốn ăn cay nên đã chọn đi quán ăn ngoài trường.
"Vừa rồi cậu định nói gì?"
A Thích nhớ tới còn có chuyện khác, nói: "Mới trưa, toàn trường đang ồn ào bàn tán một chuyện."
Nói xong, nhìn về phía Lộ Vô Khả: "Cậu hẳn là chưa xem diễn đàn trường phải không?"
Lộ Vô Khả đang chơi kẹo que, liếc cô ấy một cái.
Cuối cùng, Lộ Vô Khả ngoảnh mặt đi, lặng lẽ mở kẹo que bỏ vào miệng.
A Thích thở dài: "Tớ còn không biết rõ Lộ Vô Khả cậu hay sao, đoán một cái là chính xác."
Lộ Vô Khả cắn cắn cây kẹo: "Đúng vậy, cậu chính là con giun trong bụng tớ."
A Thích vẻ mặt ngây ngốc: "Cậu đừng cho là tớ không biết cậu đang mắng tớ."
Lộ Vô Khả cười.
Lộ Vô Khả có vẻ ngoài thanh thuần ngoan ngoãn, mang đến cho người ta cảm giác vô hại, bình thường mắng người chỉ nhìn mặt không nghe giọng, thì một điểm uy hiếp cũng không có.
Trên thực tế, tính tình cứng đầu hơn bất cứ ai.
Nhưng A Thích thích tính tình của cô, nếu không hai người cũng không trở thành bạn.
A Thích vừa mở miệng nói liền không dừng lại được, bình thường trong bụng có chuyện gì đều muốn kể với Lộ Vô Khả.
"Vừa rồi cậu có thấy được Vu Hi Nhi tại ký túc xá gội đầu, đúng không ?"
"Như thế nào?"
"Buổi sáng, Vu Hi Nhi bị người ta dạy một bài học, là người cùng lớp."
Lộ Vô Khả nghe vậy nhìn A Thích một cái: "Nữ?"
Cô ấy nhẹ gật đầu: "Đúng rồi, lớp ấy có thể có mấy nam sinh chứ, một đầu đầy bia của cậu ta đều do những nữ sinh đó làm."
Giữa trưa Vu Hi Nhi về ký túc xá, ném đồ đạc phát giận, đem A Thích đang ngủ trên giường đánh thức, bắt kịp một ngụm dưa nóng hổi.
"Không phải buổi sáng có người gửi video lên diễn đàn trường sao? Không lộ mặt nhưng nghe thấy âm thanh thì nhiều người đã nhận ra. Vu Hi Nhi cùng với các nữ sinh trong lớp."
Lộ Vô Khả luôn không quan tâm đến chuyện của người khác. Chỉ nghe tai trái ra tai phải, bây giờ
A Thích nói với cô chuyện này cũng chỉ nghe tiêu khiển một chút.
Cô không chút để ý cắn cây kẹo mút, thản nhiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?".
"Là chủ đề không bao giờ đổi giữa các thiếu nữ", A Thích nói, "Đàn ông đó."
Vu Hi Nhi đến từ chuyên ngành âm nhạc, điều không thể thiếu trong khoa nghệ thuật đó là mỹ nữ, tùy tiện chọn một người trong số họ cũng đều ưa nhìn, Vu Hi Nhi đương nhiên cũng vậy.
"Ánh mắt của mấy người này đều không sai biệt lắm. Không phải trước đó hệ hoa* của chuyên ngành âm nhạc tuyên bố cảm thấy hứng thú với giáo thảo trường mình sao. Kết quả sau đó vài ngày, Vu Hi Nhi liền đi tìm, xin phương thức liên lạc của hắn."
*hệ hoa: dùng để chỉ nữ sinh xinh đẹp nhất khoa được mọi người trong các khoa khác nhau của trường đại học công nhận hoặc bình chọn.
Hệ hoa chuyên ngành âm nhạc kia tác phong phô trương, dứt khoát, hơn nữa ngoài trường cô ta quen biết đủ hạng người ngoài xã hội, cũng có chút danh tiếng.
Vu Hi Nhi lần này trông không khác gì khiêu khích lắm, vốn dĩ hai người không ở trong cùng một vòng tròn nhỏ, lần khiêu khích này liền xảy ra chuyện.
Thời tiết có chút oi bức, A Thích kéo cổ áo ra phẩy phẩy gió: "Lúc trước mình nói không sai, tính khí của Vu Hi Nhi sớm muộn gì cũng sẽ đắc tội