Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
------------------------------------------
Dây thừng nhỏ trên ban công treo mấy cái móc quần áo.
Lộ Vô Khả lấy rồi móc quần áo lên, treo lên dây thừng phơi.
Khoảng cách giữa hai khu nhà chỉ cần hơi duỗi tay là có thể chạm vào, bên đó nói gì bên này tự nhiên cũng nghe rõ ràng.
Thẩm Ngật Tây nói với bên kia điện thoại: "Được rồi, cúp máy."
Theo đó là tiếng vang phát ra khi di động bị ném trên giường.
Lộ Vô Khả lại phơi thêm mấy cái quần áo.
Dưới lớp váy rộng loáng thoáng thấy được đường cong, cẳng chân vừa trắng vừa nhỏ.
Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn tinh tế, dây áo mỏng manh tuột xuống buông hờ hững phía trên.
Thẩm Ngật Tây nói chuyện điện thoại xong cũng không có ý tứ muốn đi, ngồi chỗ đó vắt chân nhìn cô.
Tầm mắt lỏa lồ trắng trợn, một chút cũng không che giấu.
Đó là Thẩm Ngật Tây, không giống với mấy tên con trai nói mấy câu với người con gái mình thích liền đỏ mặt.
Anh tuỳ tiện đến càn rỡ , thoải mái, coi tình yêu coi là vật ngoài thân, vĩnh viễn một bộ dáng không để tâm kia, một bụng ý xấu dùng thế nào cũng không hết.
Cố tình những cô gái đó thích nhất kiểu này, một đám mê muội đến thần hồn điên đảo.
Lộ Vô Khả biết người này trong bụng đang có ý xấu gì.
Cô phơi xong mấy quần áo ngoài, trong thau cũng chỉ còn lại quần áo trong.
Cô đang treo quần áo lên dây thừng, xuyên qua khe hở tầm mắt lơ đãng đối diện với Thẩm Ngật Tây.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Hành vi phóng đãng, không thu lại cũng không né tránh.
Lộ Vô Khả an tĩnh nhìn lại anh.
Gương mặt kia cho dù không có biểu cảm gì nhưng mà nhìn qua lại giống như anh khi dễ cô.
Rồi lại cố tình không nói với anh lời nào, cô không chậm không nhanh, cũng không có bắt anh đi, giống như muốn cùng anh đối nghịch, khom người muốn cầm miếng vải nhỏ với áo ngực lên phơi.
Thẩm Ngật Tây liếm liếm răng cửa, mở đầu cười.
Anh cũng không đùa cô nữa, cà lơ phất phơ từ trên giường đứng dậy, rốt cuộc nói một câu: "Được rồi, không nhìn em nữa."
Lộ Vô Khả sửng sốt.
Anh cười thuận tay lấy hộp thuốc và bật lửa nhét vào túi quần, lại liếc cô một cái, lúc này mới chậm rãi xoay người mở cửa rời đi.
Hôm sau mới sáng sớm Lộ Vô Khả liền dậy.
Cô có đồng hồ sinh học, mỗi ngày khoảng sáu bảy giờ tự nhiên tỉnh, cho dù hôm nay là ngày nghỉ cái đồng hồ sinh học cũng không thay đổi.
Trời tờ mờ sáng, ngoài cửa phòng là tiếng bước chân đi lại của bà cụ.
Người già ngủ không sâu, mỗi ngày Triệu Cẩm Quân đều thức dậy rất sớm, nghe tiếng bước chân này chắc đã đi chợ mua thức ăn về.
Lộ Vô Khả nằm ở trên giường không nhúc nhích, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra trên ban công tối qua.
Tỉnh dậy như mơ một giấc mơ, lộn xộn không rõ ràng.
Chuyện này dưới màn đêm đều trở nên mơ hồ, ẩn sâu dưới sóng ngầm không thấy bóng dáng, nhớ rõ duy nhất chính là đôi mắt người nọ.
Bức màn chỗ ban công còn đang khép lại, trong phòng hơi tối.
Lộ Vô Khả đứng dậy xuống giường, từ trong phòng đi ra ngoài, bà cụ đang bận việc ở phòng bếp thấy cô đi ra, nói: " Sao không ngủ thêm chút nữa? Hôm nay con không có đi học."
Nếu nói ngủ không được bà nội chắc chắn cho cô uống một đống canh bổ, cô thuận miệng tìm lý do: "Đói bụng ạ."
" Vậy nhanh đánh răng rửa mặt đi," bà cụ nói, " Làm cho con mấy cái sủi cảo ăn."
Lộ Vô Khả rửa mặt xong về phòng thay quần áo, thuận tiện kéo bức màn trong phòng ra.
Nửa đêm hôm qua đổ trận mưa nhỏ, sáng sớm tinh mơ, vũng nước ở góc ban công chưa bị mặt trời chiếu khô.
Phòng đối diện không có ai, chỉ có cái giường lớn với cái bàn ở bên tường, sạch sẽ giống như chưa từng có người ở.
Nhìn một vòng không thấy bóng dáng thuốc lá và bật lửa đâu, Lộ Vô Khả xác định người nọ đi rồi.
Cô không kéo màn cửa lại, xoay người từ trong phòng đi ra ngoài ăn sáng.
--------------------
Kỳ nghỉ lần này cách ngày kỉ niệm thành lập trường không xa, Lộ Vô Khả mới vừa về nhà được hai ba ngày đã bị một cuộc điện thoại của đàn chị gọi về trường.
Bà cụ thấy cô nhanh như vậy phải đi trong lòng trăm lần không nỡ, nếu không phải Lộ Vô Khả lấy lí do mình phải về luyện tập vũ đạo, không chừng bà nội cũng không muốn thả cô đi.
Lúc đi bà còn nhét vào tay cô một túi đồ ăn lớn.
A Thích quen ở bên ngoài ăn chơi vui vẻ, mấy ngày ở nhà buồn chán đến phát ngấy không chịu nổi, vừa nghe Lộ Vô Khả muốn về trường học, liền khoác lác với bố mẹ mình phải về trường học tập với học bá* Lộ Vô Khả.
*học bá chỉ những học sinh giỏi và đạt điểm cao trong mọi môn học.
Mỗi ngày cô ấy ở bên tai ba mẹ nhắc Lộ Vô Khả dài Lộ Vô Khả ngắn ra sao, Lộ Vô Khả xinh đẹp, Lộ Vô Khả thành tích tốt, nghe lâu rồi chỉ cần cô ấy đem tấm bia Lộ Vô Khả này ra, mẹ cô ấy liền không ngăn cản cô ấy đi nữa.
Trở lại ký túc xá A Thích nhìn thấy Lộ Vô Khả, việc đầu tiên chính là ôm cô vào lòng khóc rống lên:" Tớ ở nhà mấy ngày này quá thảm, chơi game cũng phải dán băng dính lên miệng, bình thường mắng đồng đội ngu ngốc quen rồi chỉ sợ tức quá chửi ra mấy lời thô tục kia mẹ tớ mà nghe được tớ liền xong đời, bà có thể tát một phát bay lên trời luôn."
Lộ Vô Khả không nhịn cười được, tên Hứa Uyển Nhu của A Thích là do mẹ cô ấy đặt, hy vọng con gái mình người cũng như tên, tính tình dịu dàng nhu hòa.
Nhưng A Thích từ nhỏ đã đi theo bà nội cô ấy, chờ mẹ đón cô ấy từ tay bà nội về, một thân tính tình nghịch ngợm năng động kia đã sửa không được, vì chuyện này mà mẹ cô ấy giận bà nội thật lâu.
Bảy ngày của kỳ nghỉ Quốc khánh sinh viên có người đi du lịch, có người về nhà, trường học vắng hơn so với bình thường, có đôi khi đi ăn cơm trên đường cũng không gặp được mấy người.
Bình thường mỗi ngày đều than lịch học quá dày, hiện tại rảnh rỗi không có việc gì làm thì có chút chán, A Thích mỗi ngày ngoại trừ chơi game thì còn cùng Lộ Vô Khả đi phòng tập luyện.
Nhưng như vậy không thú vị, mới qua hai ngày cô ấy liền chịu không được, cả ngày ở bên tai Lộ Vô Khả nói mình gần đây muốn đi nhà ma, ý đồ thuyết phục Lộ Vô Khả đi cùng.
Nhà ma gần đây rất hot, là từ một mảnh đất hoang xây thành, bên trong khung cảnh với nội dung bố trí rất thật làm người ta sợ hãi, nghe nói máu trên đất trong bệnh viện bên trong kia là máu thật, còn nói rất nhiều chuyện bên trong đều là chuyện xưa thật được cải biên lại.
Qua một đoạn thời gian, cho dù chỗ đó không có ma quỷ cũng thành có.
Lúc trước Lộ Vô Khả đã đồng ý với A Thích nhưng lần này cô sống chết cũng không gật đầu.
A Thích ở bên tai cô năn nỉ ỉ ôi cả một ngày cũng không thể làm cô mở miệng, cuối cùng hình như phát hiện được bí mật:" Lộ Vô Khả cậu sợ ma à? "
Lúc ấy Lộ Vô Khả vừa tập luyện xong vũ đạo đang dọn dẹp đồ, nghe vậy liếc mắt một cái, lại cụp mắt tiếp tục đem đồ bỏ vào túi.
Thoạt nhìn giống như rất bình tĩnh nhưng A Thích cùng cô rất thân thuộc, vừa nhìn chính là cam chịu.
"Mẹ ơi, cậu sợ thật hả? "
"Ai không có thứ để sợ chứ." Cô nói.
A Thích giống như tìm được điểm yếu để chê cười cô, hướng cô làm cái mặt quỷ, "Lộ Vô Khả nhìn tớ nè."
Lộ Vô Khả nhìn qua.
A Thích cả khuôn mặt nhe răng trợn mắt: " Sợ không?"
Lộ Vô Khả cười, ném áo lên người cô ấy: " Cậu thật ấu trĩ."
A Thích cũng cười, tay cũng không quậy mặt mình nữa, nói: " Vậy nếu cậu đi cùng, tớ đứng trước che cho cậu được không?"
Lộ Vô Khả nghĩ cũng không nghĩ: " Không được."
A Thích bĩu môi: " Vậy cậu đi cùng tớ đi, tớ đi vào một mình cậu chờ ở ngoài được không?"
" Được."
Nhưng sự thật chứng minh A Thích mở miệng y như quỷ gạt người, hôm sau đến chỗ đó liền bị A Thích kéo vào.
Cũng may A Thích biết giữ lời, từ lúc vào vẫn luôn đem cô che ở phía sau.
Nhưng ngay cả như vậy Lộ Vô Khả vẫn là bị dọa đến quá mức, đi ra một lúc vẫn chưa hồi phục lại, môi vẫn trắng bệch.
A Thích đi mua hai ly nước, hai người ngồi ở trạm giao thông công cộng chờ đón xe về trường.
Nửa tiếng sau mới chờ được một chiếc xe tuyến số 6, trên xe chỉ có hai ba người, Lộ Vô Khả với A Thích chọn mấy chỗ cuối ngồi xuống.
Xe bus giống như người già cồng kềnh, lắc lư khởi động.
A Thích như nhìn thấy gì, đụng đụng cách tay Lộ Vô Khả:" Kia có phải mấy người Thẩm Ngật Tây với Tề Tư Minh không? "
Lộ Vô Khả ngồi bên cửa sổ, chậm rãi uống nước nghe vậy ngước mắt nhìn.
Bọn họ có lẽ mới từ nhà ma ra.
Đám người này đi chơi lúc nào cũng có con gái bên cạnh, mấy cô gái chắc bị dọa, mặt người nào người nấy như nhau, có người bị dọa khóc.
Mặt khác mấy tên con trai thì không sao, rõ ràng không đem mấy thứ bên trong để vào mắt.
Thẩm Ngật Tây chính là một trong số đó.
Anh để áo khoác trên vai, đôi tay cắm trong túi, cười đến mức bả vai hơi run.
Cái người bị dọa khóc bên cạnh anh cũng