Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
------------------------------------------
Chủ nhiệm câu lạc bộ nói sau khi biểu diễn xong sẽ mời mọi người ăn cơm.
Cả đêm hôm qua Lộ Vô Khả ngủ không ngon, đến bây giờ đầu vẫn hơi đau, cho nên từ chối nói với đàn chị không tham gia buổi liên hoan này.
Cô ở phòng thay đồ sau hậu trường thay quần áo xong mới từ hội trường đi ra ngoài.
Còn A Thích từ lúc Lộ Vô Khả vẫn chưa lên biểu diễn đã bị một cuộc điện thoại của mẹ cô ấy gọi ra cổng trường, bà vừa vặn có việc ở gần đây, thuận đường qua đây nhìn cô ấy.
A Thích nhắn tin cho cô nói mẹ dẫn cô ấy đi ăn tiệm, hỏi cô muốn ăn gì không, thuận tiện mua giúp cho.
Lộ Vô Khả không muốn ăn uống gì, nói với cô ấy không cần.
Trả lời tin nhắn xong cô nhét điện thoại vào trong túi, đẩy cửa hông hội trường đi ra.
Đều nói cuối thu mát mẻ, mùa thu ở Lan Giang lại không như vậy.
Đã không có bầu trời đầy sao, không khí cũng không khô mát mấy.
Gió thổi cuốn vài miếng lá rụng dừng bên chân cô, cô mới vừa khép cửa hông hội trường lại, tầm mắt liền nhìn thấy được Thẩm Ngật Tây đứng trên hành lang.
Anh dựa lưng vào hành lang, trong miệng còn cắn cắn điếu thuốc mà hút.
Trước khi cô nhìn thấy anh, Thẩm Ngật Tây đã nâng mí mắt nhìn cô.
Tư thế này rõ ràng đang nói, anh đang ở chỗ này chờ cô.
Lộ Vô Khả nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhàn nhã đối diện với cô.
Nhưng mà anh biết rõ vị trước mắt này không phải là người sẽ chủ động nói chuyện, quả nhiên anh không bắt chuyện, cô y như không quen biết anh, ánh mắt dời đi, ngay cả câu chào hỏi cũng lười nói.
Tay Lộ Vô Khả xách theo thuốc buổi sáng A Thích mua cho cô, đi ngang qua trước mặt anh.
Mắt Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm gương mặt không lớn bằng bàn tay kia, sau một lúc cười một tiếng.
Trên hành lang không có người, chỉ có tiếng âm nhạc với tiếng ồn ào từ hội trường loáng thoáng truyền đến, làm cho hành lang càng thêm an tĩnh.
Lộ Vô Khả tự nhiên cũng nghe thấy tiếng cười của Thẩm Ngật Tây.
Anh công khai biểu hiện hứng thú đối với cô.
Lộ Vô Khả đi về hướng có cầu thang.
Thẩm Ngật Tây nhìn theo bóng dáng cô, bóp tắt thuốc ném vào thùng rác, tay cắm túi đứng dậy đuổi theo.
Lộ Vô Khả biết anh không nhanh không chậm đi theo ở phía sau, rũ mắt xuống.
Bước chân không nhanh hơn, cũng không thả chậm.
Đi đến chỗ cầu thang, cô đẩy cửa đi vào.
Thẩm Ngật Tây cách cô có vài bước, nam sinh thân cao chân dài, một lát liền đuổi kịp.
Anh giơ tay chặn cửa để cửa không đóng lại, thuận thế đi vào.
Lộ Vô Khả đang đi xuống dưới lầu.
Cửa cầu thang phía sau Thẩm Ngật Tây chậm rãi đóng lại, tay anh bỏ trong túi dựa vào cửa dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
"Đi nhanh như vậy làm gì, tôi có làm gì em đâu?"
Nam sinh giọng trầm thấp xen lẫn từ tính, tiếng vang lên ở cầu thang.
Người cũng đã mở miệng, Lộ Vô Khả lại không thể giả bộ không quen biết.
Cô chậm rãi dừng bước chân, sau một lát mới mở miệng: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Thẩm Ngật Tây hừ cười, ngữ khí không đứng đắn.
"Tôi tìm em còn nhiều chuyện nữa."
Lời này xem ý trên mặt chữ căn bản không có gì nhưng đến chỗ Thẩm Ngật Tây liền biến thành một câu không đứng đắn.
Lộ Vô Khả đương nhiên nghe hiểu được lời anh là có ý gì, không đáp.
Thẩm Ngật Tây ở đằng kia nhìn bóng dáng cô, hỏi: " Ngay cả mặt cũng không cho nhìn?"
Lộ Vô Khả không quay đầu lại.
Thẩm Ngật Tây nhìn cô. Rồi sau đó không tiếng động cười một cái, đứng dậy đi qua chỗ cô.
Lộ Vô Khả đứng bên cạnh cầu thang, Thẩm Ngật Tây tay cắm túi quần đi ngang qua người cô.
Cô ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh.
Sau đó liền thấy anh thập phần nhàn nhã tự tại đi xuống hai ba bậc thang, quay người lại cà lơ phất phơ dựa vào tường, khẽ nâng mí mắt nhìn mặt cô.
Ở vị trí này, Lộ Vô Khả cũng chỉ cao hơn anh một chút.
Thẩm Ngật Tây nói với cô: " Em không cho nhìn cũng không có cách."
Ánh mắt Lộ Vô Khả không giao với anh, hơi cúi đầu nhìn mũi chân mình.
Thẩm Ngật Tây liếc theo ánh mắt cô, lại giương mắt nhìn cô: " Có nhớ lần trước tôi nói với em cái gì không?"
Lộ Vô Khả đương nhiên biết, im lặng chống đỡ.
Anh cười: " Làm sao bây giờ, lại để tôi bắt gặp được."
Lộ Vô Khả rốt cuộc giương mắt nhìn lại, khuôn mặt nhỏ ngây thơ muốn mạng.
Cô nói: " Là tự anh tìm đến."
Thẩm Ngật Tây nhìn cặp mắt như nai con kia, lại nghe cô nói như vậy.
Giống như anh lại khi dễ cô.
Nhưng mà đúng là như vậy.
Anh nghiêng đầu bật cười, rồi quay đầu lại nhìn cô: " Thì làm sao, không cho nhìn à?"
Giọng nói trầm thấp, còn mang theo ý cười rời rạc.
Lộ Vô Khả rũ mắt, mím môi.
Từ góc độ Thẩm Ngật Tây nhìn lại, lông mi cô rất dài, giống lông chim nhỏ.
Không biết anh nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười hỏi cô một câu.
"Bây giờ đã dùng điện thoại chưa?"
Lộ Vô Khả: "......"
Lúc trước ở tiệm trà sữa, bạn anh muốn xin số điện thoại cô bị cô dùng lý do không có điện thoại qua loa có lệ từ chối.
Thẩm Ngật Tây rõ ràng biết chuyện này, khẳng định biết cô đang nói dối.
Dù sao từng thấy qua điện thoại cô, không chỉ có thấy qua, còn biết cô dùng điện thoại nghe bài học tiếng Anh.
Lời nói rõ ràng đang cố ý chọc cô.
Đương nhiên cũng không phải chỉ có ý tứ này.
Hiện tại hỏi cô có điện thoại không, ý tứ này so với Ưng Tử lúc trước không khác mấy.
Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm gương mặt cô, nói: " Hoặc nói cách khác, có làm bạn gái tôi không?"
Lộ Vô Khả sửng sốt.
Cái người này, vĩnh viễn có ý nghĩ gì cũng lộ liễu, thẳng thừng.
Mặt không đỏ tim không đập mạnh, nói xong cứ như vậy nhìn cô.
Lộ Vô Khả nắm chặt túi thuốc trong tay, trong chốc lát không nói chuyện.
Thẩm Ngật Tây cũng không thúc giục cô, cứ chờ như vậy.
Qua một lát Lộ Vô Khả mới ngước mắt, đôi mắt đen sạch sẽ.
Cô nói: " Tôi còn phải học tập."
Lời này nếu từ miệng người khác nói ra tám chín phần là nói lung tung, người muốn tin cũng không tin được. Nhưng nếu từ trong miệng cô gái nhỏ trước mặt này nói ra, chỉ cần nhìn gương mặt kia nghe xong lời cô, không ai không tin.
Đương nhiên ngoại trừ Thẩm Ngật Tây.
Anh nghe xong lời kia đỉnh đỉnh răng, cũng không nói gì.
Lộ Vô Khả muốn đi về, nói với tên đang chắn trước mặt mình: "Tôi phải về ký túc xá."
Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm cặp mắt sạch sẽ thật sự chân thành kia.
"Được rồi," anh nghiêng cằm chỉ chỉ dưới lầu, "Đi đi."
Lộ Vô Khả không ngờ anh dễ dàng buông tha cô như vậy, ngoài ý muốn nhìn anh một cái.
Thẩm Ngật Tây đương nhiên hiểu ánh mắt cô có ý tứ gì, buồn cười, thẳng người dậy xuống lầu trước cô một bước.
Lộ Vô Khả do dự trong chốc lát sau mới đi theo.
Hai người một trước một sau, cách không xa.
Lộ Vô Khả liếc mắt nhìn bóng dáng Thẩm Ngật Tây một cái.
Áo của nam sinh có chút rộng phác họa ra đường nét cơ thể ở tuổi này, săn gọn lại không mất đi vẻ khỏe khoắn.
Anh tay bỏ túi, một cặp chân dài nhàn nhã bước xuống, cả người lộ ra cổ lười biếng.
Lộ Vô Khả đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy anh.
Anh cũng đi ở phía trước cô như thế này, chẳng qua lúc ấy bọn họ không quen biết, đương nhiên hiện tại cũng coi như không thân lắm.
Cô dời mắt.
Thẩm Ngật Tây đi phía trước nghe tiếng bước chân nhẹ giống như không có ở phía sau, cười cười.
Không biết anh lại đang nghĩ cái ý xấu gì, cười đỉnh đỉnh má.
Anh dừng chân trước cầu thang, quay người lại, ung dung chờ cô.
Lộ Vô Khả lúc ấy đang nghĩ tới giữa trưa nên ăn gì, chờ phản ứng lại đã không còn kịp rồi.
Túi thuốc rơi xuống đất vang lên tiếng lạch cạch, người đã đụng vào lòng ngực Thẩm Ngật Tây.
Cô