Edit: Tiểu Hương
Beta: Tiểu Miêu
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong lớp có người thì ngẩng đầu lên, những người khác thì không thể kìm được nụ cười, toe toét nhe răng cười trộm.
Phía dưới bỗng nhiên vang lên một trận tiếng cười, trên bục giảng giáo viên giương mắt nhìn phòng học một vòng qua cặp kính thật dày.
Thực ra cũng không cần điểm danh, chỗ ngồi trong phòng học cố định, nhìn thoáng qua cũng rõ ràng là ai không có ở đây, giáo viên điểm danh là muốn để mọi người quen biết nhau một chút.
"Cười cái gì mà cười, không lẽ bạn học Lộ Vô Khả này ở lớp chúng ta là nhân vật lớn nào?"
Dưới bục giảng, mọi người nghẹn cười đến mức nội thương.
Lộ Vô Khả nhìn nam sinh đang ngồi ở chỗ của mình.
Thẩm Ngật Tây hẳn là vừa mới tỉnh ngủ, mặt mày còn vẻ lười biếng. Anh tựa lưng vào ghế, cánh tay để lên trên bàn học, cà lơ phất phơ xoay xoay bút.
Chỉ cần nhìn bóng lưng cũng có thể hình dung ra được biểu tình không đứng đắn của người kia.
Nữ sinh bên cạnh anh nghe giáo viên trách tội, đánh cánh tay Thẩm Ngật Tây.
Anh cười đến đáng ăn đòn, nói: "Không phải em gọi nói chỗ này có người ngồi trước rồi à?"
A Thích giật giật quần áo Lộ Vô Khả, vẻ mặt đầy buồn bực nhìn cô: "Tớ choáng mất, giáo viên lát nữa điểm danh đến tên cậu ta làm sao bây giờ? Cũng không thể để cậu ta một lần nữa đáp lại, vậy hai người đều xong đời, Diệt Tuyệt Sư Thái là sát thủ tích điểm đó."
Một cậu bạn học ngồi ở hàng ghế trước A Thích, ngả người ra sau tham gia cuộc vui: "Không phải, hai người khả năng ngay cả tích điểm cũng không có, học kỳ này trực tiếp xoá tên."
A Thích ném một tờ giấy về phía hắn :" Cậu đừng hù dọa người ta. "
Nam sinh cười: " Hù dọa chỗ nào, cái này gọi là hảo tâm nhắc nhở."
A Thích mặc kệ hắn, đang muốn an ủi Lộ Vô Khả, thì trên bục giảng giáo viên lại nói chuyện.
Giáo viên đẩy đẩy kính mắt, nhìn Thẩm Ngật Tây phía bên phải cửa sổ hàng ghế thứ tư: "Nhưng cái tên này rất hay."
Lộ Vô Khả nhìn sang.
Người kia mỗi sợi tóc nhỏ như đang thả lỏng, rõ ràng không để trong lòng. Bắt đầu nói bậy trước lớp: "Mẹ em đặt, cô khen bà ấy đi".
Tiếng cười trong lớp vang không ngớt.
A Thích cười đến lạc giọng: "Lộ Vô Khả làm sao bây giờ, tên cậu bị người ta chiếm."
Vài người trong lớp 4 tự động hóa máy móc đang ngồi ở khu vực này, bạn học phía trước nghĩ rằng Lộ Vô Khả không nói chuyện là sợ mất mặt, cười đến run rẩy còn không quên trấn an cô: "Thẩm Ngật Tây thích đùa giỡn, sẽ không đem tên cậu đoạt mất."
A Thích khịt mũi một tiếng: "Ai ngốc như vậy chứ, 18 tuổi rồi, là người trưởng thành, làm sao dễ dàng bị lừa như vậy."
Nam sinh muốn nói người bên cạnh cậu đó, ánh mắt nhìn lướt qua.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của Lộ Vô Khả, hắn sửng sốt.
Lộ Vô Khả cắm tai nghe vào chơi game.
Ngũ quan thanh tú vô hại, giống như nai con.
Làn da trắng đến mức tưởng như khi chạm vào sẽ vỡ mất.
Chàng trai lén lút đụng vào tay bạn mình: "Cô gái phía sau thật trong sáng."
Không phải con trai đều thích kiểu này sao, bên cạnh có không ít người nghe thấy cũng không quay đầu lại nhìn.
"Là người của chuyên ngành nào?"
"Muốn tán tỉnh?"
"Nói nhảm, không tán tỉnh còn hỏi cậu cái rắm."
A Thích cắn bút xem bọn họ lải nhải, nghiêng đầu mật báo với Lộ Vô Khả: "Có người muốn theo đuổi cậu."
Lộ Vô Khả đang chơi một trò chơi trí tuệ đã sớm thua từ lâu, đối với những việc này hoàn toàn không có hứng thú: "Đọc sách của cậu đi."
A Thích không biết nói gì: "Cậu không thú vị chút nào, Lộ Vô Khả. Thật nhàm chán."
Cô ấy chống cằm quay đầu đi, thuận miệng nói: "Cậu nói thử đến khi nào cậu mới có thể thông suốt đây?"
Lộ Vô Khả nghe những lời này, sửng sốt một chút, trên màn hình nhân vật phản diện đã chết một cách vô tình.
Vừa lúc giáo viên điểm danh gần đến bọn họ, cô dứt khoát bỏ điện thoại di động lên bàn, nhàm chán gục xuống bàn chờ giáo viên gọi tên.
A Thích hỏi cô: "Cậu khẩn trương sao?"
"Cái gì?"
A Thích chỉ chỉ bục giảng: "Đợi lát nữa kêu tên Thẩm Ngật Tây."
Ánh mắt Lộ Vô Khả nhìn về phía A Thích.
Ở góc độ này, con mắt của Lộ Vô Khả rất lớn, con ngươi đen láy như có một lớp nước.
Cô hỏi lại: "Vì sao phải khẩn trương?"
A Thích trừng mắt: "Thẩm Ngật Tây đó, mình dám cùng cậu cam đoan, trong phòng học 90% nữ đều thích hình mẫu cậu ta, đều ước gì giúp được cậu ta điểm danh."
Lộ Vô Khả còn chưa uống sữa xong, cắn ống hút: "Là như vậy sao."
"Lừa cậu làm gì?" Lại hỏi, "Còn có, cậu không sợ bị giáo viên biết được sao?"
Vừa nói xong giáo viên liền điểm danh A Thích: "Hứa Uyển Nhu."
Một vài nam sinh ở hàng ghế trước A Thích run lên vì cười, niết cổ họng, bắt chước giáo viên gọi tên A Thích.
A Thích trợn trắng mắt, đạp vào ghế bọn họ.
Lộ Vô Khả cũng mỉm cười.
Thẩm Ngật Tây là người cuối cùng trong danh sách, giáo viên rõ ràng gọi tên anh.
"Thẩm Ngật Tây."
Trong lớp vang lên một trận rối loạn.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn Thẩm Ngật Tây, lại nhìn Lộ Vô Khả.
Phòng học rơi vào im lặng kỳ lạ.
Hai giây sau cũng không ai đáp lời, một mảnh im lặng.
Vài giây ngắn ngủi tựa hồ bị kéo dài cực kì lâu.
Thật là ngạc nhiên khi lúc này Lộ Vô Khả còn có thể chú ý tới chỗ Thẩm Ngật Tây.
Anh một chút cũng không có ý tứ muốn lên tiếng trả lời.
Nam sinh dựa lưng vào ghế, duỗi thẳng tay chân thoải mái, như thể Thẩm Ngật Tây không phải tên mình.
Trên bục giảng, giáo viên còn tưởng rằng gọi sai người, mắt nhìn chỗ ngồi phát hiện không sai, nhìn Lộ Vô Khả mắt lộ nghi hoặc: "Thẩm Ngật Tây?"
A Thích sờ sờ cánh tay cô: "Nhanh đáp lời, không thì học kỳ này liền xong đời."
Lộ Vô Khả cùng giáo viên đối mặt, cuối cùng trước ánh mắt kiên trì của giáo viên, giơ tay lên.
"Có."
Không khí nháy mắt rơi vào im lặng, một giây sau cả lớp cười vang.
Giáo viên cũng nhịn không được nở nụ cười: "Ơ, thật đúng là con gái, tên này đủ anh khí."
Các bạn học cười càng vui vẻ hơn.
Phía trước có người lại gần cười một tiếng: "Ngật ca đem cô gái nhỏ hại thảm."
Vị đem cô gái nhỏ hại thảm nào đó cười đến bả vai nhẹ run rẩy, nắm tay áp lên môi, ho nhẹ vài cái.
Anh tựa hồ quét mắt về phía này nở một nụ cười, rồi quay đầu lại.
Giáo viên vỗ vỗ bàn: "Được rồi được rồi, cười đủ chưa, cười đủ rồi thì nghiêm túc nghe giảng bài, nội dung của lần thi cuối kỳ này đều sẽ nói trong các tiết này, mấy anh chị cúp tiết thì khi thi chỉ có ngồi khóc thôi".
A Thích, người không có lương tâm cười trên nỗi đau của người khác gọi Lộ Vô Khả: "Thẩm Ngật Tây."
"Làm sao bây giờ nha Thẩm Ngật Tây, cậu học kỳ này sẽ mang tên này."
Lộ Vô Khả mở sách giáo khoa ra: "Tốt, 90% nữ sinh trong lớp này đều thích mình."
A Thích cười đến càng vui vẻ hơn.
Lộ Vô Khả cắn ống hút hộp sữa, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
-------------------------------
Mấy ngày nay mảnh âm trầm trên bầu trời còn chưa tan đi sạch sẽ.
Một trận mưa to hấp tấp đổ xuống mảnh đất này, cả thành thị giống như rơi vào giấc ngủ dài mê man, đã lâu không thấy mặt trời.
Đến buổi tối, cơn mưa lớn kéo dài hơn mười mấy giờ cũng ngưng mới để cho người dân thở phào một cái.
Ngày đó mọi người nói đùa đây là đang đi trên sân băng, chân trước vừa mới bước đi liền mưa xối xả, nhiệt độ không khí sau gót chân cũng bốc hơi mấy độ.
Buổi tối, Lộ Vô Khả có việc phải làm, chủ quán trà sữa gọi điện bảo cô hôm nay đến quán sớm hơn.
Nghe nói hôm nay mưa cuối cùng cũng ngừng, học sinh ở trong trường học buồn bực một ngày chịu không được, khẳng định sẽ đi ra ngoài ăn uống.
Lộ Vô Khả lúc ấy đang cùng A Thích ăn cơm, ăn xong cô liền đi.
Gần năm giờ rưỡi, trời tối quá nửa, gió cuốn theo một tầng hơi nước, hơi lạnh ẩm ướt chui vào cổ áo, trên mặt đất đọng lại mấy vũng nước. Bên ngoài cổng phía Tây của trường là một phố cổ, khu dân cư cũ kỹ, hàng quán nhỏ lẻ không đảm bảo vệ sinh tập trung đông đúc người, xe phải bấm còi nhiều lần.
Thứ không thể thiếu ở đây nhất chính là khói lửa của nhân gian, cùng khung cảnh sinh sống của người dân.
Đang là giờ cao điểm, Lộ Vô Khả vừa bước ra khỏi cổng trường, tiếng còi nối tiếp nhau vang lên, đám học sinh đi qua cười đùa.
Cô đứng bên lề, chờ sang đường.
Dòng xe cộ như thác lũ, cứ thế mà vụt qua.
Mấy nam thanh niên không muốn mạng liều lĩnh chạy qua đầu xe, tài xế thò đầu ra khỏi cửa kính ô tô chửi bới.
Nhóm người không sợ trời không sợ đất cười, quay đầu nhìn về người lái xe đưa ngón giữa.
Không biết bên này là ai đã nhìn thấy, thúc cùi chỏ người bên cạnh, hất cằm về phía Lộ Vô Khả.
Bên kia đường, bọn họ không biết nói gì liền bật cười, huýt sáo về phía Lộ Vô Khả.
Lộ Vô Khả giống như không phát hiện, buông mi, chán nản dùng mũi chân đá đá viên đá nhỏ dưới đất.
Ngước mắt nhìn lần nữa, nhóm người đã đi khuất, cô băng qua đường lớn.
Quán trà sữa mở gần đây, khi cô đến thì đã có người khác đến rồi, một nữ sinh của trường Cao đẳng kỹ thuật gần đó.
Cô gái tên là Lý Lị Đình, nói nhiều có