Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Ngật Tây tới chiếc xe dừng bên cạnh, mở cửa ghế phụ ra lên xe.
Cửa xe bị ánh nắng chiếu đến lóa mắt đóng lại, làm lớp bụi mỏng trên cửa bay lên.
Động tác không nhẹ không nặng, không mang theo một tia cảm xúc nào.
Giống như đối với anh người trước mắt không đáng để ý.
Lộ Vô Khả nhìn cửa xe đóng lại, sắc mặt rất bình tĩnh.
Một bên tầm mắt người đàn ông từ trên xe thu lại, tò mò liếc mắt nhìn cô một cái.
Người nọ khoảng 30 tuổi, nói đùa một câu: "Cô bé, người này không hiểu phong tình, sau này đánh bóng đôi mắt tí, đừng thích người như cậu ta."
Đương nhiên Lộ Vô Khả hiểu được lời anh ta đang giảm xóa bớt sự xấu hổ này, nhìn anh ta một cái.
Diện mạo cô thanh thuần, sạch sẽ nhìn như mới 17-18 tuổi.
Người đàn ông nhìn gương mặt này, nghĩ tới cháu gái nhà mình, lại hứng thú đùa một câu: "Có cần tôi giúp cô đem cái banner cứng rắn nhét vào tay cậu ta bắt cậu ấy ký tên cho cô không?"
"Không cần." Nhìn cô hoàn toàn không có một chút cảm xúc thương tâm nào.
Rõ ràng gương mặt của cô, hơi sinh động chút sẽ có vẻ phá lệ nhu nhược đáng thương, có thể chọc người ta yêu thương.
Lộ Vô Khả nói xong cũng không ở lại đây nữa, ôm điện thoại với banner xoay người rời đi.
Cô còn chưa đi đến ven đường, tiếng hò hét ở đó đã vang tận trời.
Cùng với tiếng huýt sao của đàn ông dâng lên kịch liệt, ở ngã rẽ một chiếc xe đua đỏ đen chạy ra, hoàn thành một vòng cua xinh đẹp.
Tiếng nhả khí xông thẳng vào màng tai người, chân ga xe đua chợt mạnh thêm, đi qua đoạn đường đua này.
Bụi đất thoáng chốc bay đầy trời, khắp trời toàn đất vàng.
Thẩm Ngật Tây cũng từng tùy ý trương dương như vậy.
Đàn ông mà gào lên cũng không thua phụ nữ.
Thi đấu sức kéo kíƈɦ ŧɦíƈɦ ở chỗ tình hình giao thông thiên biến vạn hóa, từ lớn ở sa mạc thảo nguyên, đến nhỏ như đường nhựa đường lầy lội, độ bất ổn cực cao, nếu tình huống tình hình giao thông không tốt tay đua chỉ cần vô ý một chút thì sẽ phát sinh một loạt sự cố nguy hiểm quay cuồng.
Cuộc đua xuất phát theo từng khoảng thời gian, trên đường cơ bản các tay đua không chạm mặt nhau, người dùng ít thời gian nhất sẽ thắng lợi.
Lộ Vô Khả đứng không trong chốc lát, lại một chiếc xe đua chạy như bay lướt qua.
Một chiếc tiếp một chiếc, choáng ngợp hoa cả mắt.
Ánh mặt trời thực sự mãnh liệt, chiếu đến mức mí mắt cô không mở ra nổi.
Thực chói mắt.
Mỗi khi tay đua mình yêu thích xuất hiện, ai làm thao tác thật xinh đẹp, đám đàn ông theo dõi có thể hú hét thật lớn.
Xem xong đoạn đường đua đặc biệt này, màng tai Lộ Vô Khả mới trở lại.
Thi sức kéo chỉ có đường đua đặc biệt mới ghi lại thành tích của tay đua, đoạn đường đua bình thường không được ghi lại, qua đoạn đường đặc biệt này, đoạn đặc thù tiếp theo là ở trên núi, sáng ngày mai mới bắt đầu.
Chiếc xe buýt vàng đất đã tới sân đoàn xe, đón người trở về.
Tối hôm qua đầu gối chưa có tiêu sưng, đầu gối đau như bị kim đâm, Lộ Vô Khả không quan tâm, hoặc là đã sớm thành thói quen, cô đi dưới nắng chiều trở về.
Mua vé xe lên xe, lúc ngồi xuống bên cửa sổ cô nhìn thoáng ra phía ngoài, chiếc xe lúc nãy ngoài lều đã không thấy nữa.
Lần này lên xe không gặp lại mấy cô bé đó nữa.
Xe buýt đưa người trở lại trấn nhỏ.
Tuy rằng Lộ Vô Khả không đến gần đường đua, trên người vẫn dính bụi đất, sau khi về nhà nghỉ chuyện thứ nhất cô làm chính là đến phòng tắm mở nước ấm tắm rửa.
Đây là trấn nhỏ du lịch, đến buổi tối đường phố dưới lầu vô cùng náo nhiệt.
Quán bar có người đang hát bài Lá cây của A Tang.
Giọng nữ sạch sẽ nhẹ tiến vào cửa sổ nhà nghỉ.
Lộ Vô Khả không xuống lầu đi dạo, trong phòng không bật đèn, TV mở một bộ điện ảnh.
Xem xong bộ phim cô tắt TV, ở đây chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trong ngày lớn, Lộ Vô Khả kéo chăn qua nằm xuống.
Quán bar hát cả một đêm, rạng sáng hai ba giờ mới ngừng.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau từ trên giường tỉnh lại mặt trời đã lên cao, trận thi đấu ở Dương Thành diễn ra trong ba ngày, nhưng Lộ Vô Khả không định ở tiếp, nằm trên giường một lát mới dậy thu dọn hành lý.
--------------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Máy bay hạ cánh xuống Lan Giang, từ cửa khoang máy bay đi ra hơi ẩm ập vào mặt.
Lan Giang còn đang mưa, mưa xuân tinh tế kéo dài.
Ngày hôm qua Lộ Vô Khả ở Dương Thành còn ổn, mới vừa xuống máy bay cổ mệt mỏi trên người lại nổi lên.
Không khí ẩm ướt khó chịu, cô muốn mở miệng thở cũng khó, hô hấp nóng bỏng.
Cô xách hành lý từ sân bay đi ra tới giơ tay sờ sờ trán.
Quả nhiên, lại phát sốt.
Bệnh nhẹ cũng không thể ra vẻ, cô cũng không cố nén, kêu taxi đến bệnh viện.
Đại sảnh cấp cứu bệnh viện người đến người đi, trong cảnh ầm ĩ Lộ Vô Khả đến cửa sổ đăng ký.
Mùa này người phát sốt cảm mạo rất nhiều, Lộ Vô Khả lấy số xong cho rằng phía trước có rất nhiều người, kết quả trước cô chỉ có một người, tiếp theo liền đến lượt cô.
Trên hành lang giường bệnh tùy ý chất đống ven tường, người bệnh nằm trên rêи ɾỉ than thở.
Lộ Vô Khả ngồi trên ghế ngoài phòng khám bệnh chờ được kêu tên, đầu óc cô choáng váng, nhìn chằm chằm mặt đất, bước chân không ngừng đi ngang qua.
Bệnh viện trong nước náo nhiệt hơn bệnh viện ở nước ngoài nhiều, ở đâu cũng toàn là người.
Rất nhanh màn hình điện tử đã nhảy tới tên cô, Lộ Vô Khả đứng dậy xách theo hành lý đi vào.
Trong phòng khám là một nam bác sĩ khoảng bốn năm chục tuổi, đang lật sổ khám bệnh xem, thấy cô đi vào đôi mắt sau mắt kính nâng lên, hỏi như thường lệ: "Không thoải mái ở đâu?"
Lộ Vô Khả đi qua ngồi xuống ghế trước bàn: "Phát sốt."
Bác sĩ đưa nhiệt kế cho cô: "Trước đo nhiệt độ cơ thể, trên người còn có triệu chứng khác không? Như đau họng hay hắt hơi gì đó."
Lộ Vô Khả nói không có.
Năm phút sau bác sĩ lấy nhiệt kế nhìn lên: "Ơ, cô bé, đã sốt tới 39 độ bảy."
Quả thực lòng bàn tay Lộ Vô Khả rất nóng.
Bác sĩ lại hỏi cô một ít vấn đề, viết đơn thuốc cho cô: "Thời tiết gần đây nhiều người bị cảm, cô phát sốt cũng do cảm mạo gây ra, nhiễm virus cảm rất nghiêm trọng, nhưng mà xử lí tốt thì cũng không có chuyện lớn gì, chú ý sau này đừng để cảm lạnh là được."
Viết đơn thuốc xong, bác sĩ đưa cho cô: "Đến cửa sổ tầng một lấy thuốc, một ngày ba lần uống sau ăn, đã ghi rõ liều lượng cho cô rồi."
"Cảm ơn." Lộ Vô Khả nhận đơn thuốc, đi ra phòng khám.
Lộ Vô Khả cầm dù đi ra sảnh cấp cứu, không bao lâu trên mặt dù liền rơi xuống tầng hơi nước mỏng.
Đối diện bệnh viện là dãy nhà đã xây được mười mấy năm, xám xịt, trên đường cái xe qua lại như nước, trước cổng mấy xe taxi ngừng để kiếm khách.
Lộ Vô Khả còn đi đến cổng, bỗng nhiên một giọng nói ngăn cản bước chân cô.
"Lộ Vô Khả?"
Là giọng nữ.
Lộ Vô Khả dừng chân, theo tiếng quay đầu lại.
Cổng bệnh viện bãi đỗ xe thu phí tạm thời, xe hơi xếp theo hàng, một cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt cơ hồ bị kính râm che hơn nửa lộ ra.
Không cần gỡ kính xuống Lộ Vô Khả đã nhận ra là ai.
Vu Hi Nhi đẩy kính lên, mắt đào hoa liễm diễm, thần thái vẫn như trước kia.
"Thật đúng là cậu rồi, Lộ Vô Khả."
Hai người đã mấy năm không gặp.
Ngoại trừ ngày lễ ngày tết ngẫu nhiên nói t hai câu, bình thường rất ít liên hệ nhau.
Tuy là như thế nhưng Vu Hi Nhi vẫn tính là người Lộ Vô Khả liên hệ tương đối nhiều.
Hai người nhiều năm không gặp, hiện tại chạm mặt cũng không lạ lẫm chút nào.
Lộ Vô Khả nhìn dáng vẻ cô ấy không giống sinh bệnh, hỏi: "Đến bệnh viện thăm ai à?"
Vu Hi Nhi quơ quơ túi trong tay, phỏng chừng là vừa lên xe chưa kịp thả xuống: "Không phải, lấy thuốc cho người ta, nhưng mà cậu đó, sắc mặt trắng bạch, sinh bệnh à?"
Nói xong lại cảm thấy lời này không đúng: "Không đúng, vốn dĩ cậu đã trắng rồi, nhưng khí sắc này đúng là không ổn."
"Phát sốt, tới lấy ít thuốc."
"Biết ngay mà," Vu Hi Nhi rơi xuống khóa, "Cậu đi đâu, tớ đưa cậu đi."
"Cậu không bận à?"
"Bận cái gì, tớ không nổi tiếng lắm, không đến mức mỗi ngày bận đến chân không chạm đất."