Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Ngật Tây đi vào vừa lúc gặp nhân viên đi ngang qua.
Nhân viên là một cô gái nhỏ, nhìn thấy Thẩm Ngật Tây từ bên ngoài tiến vào cảm thấy hơi kỳ quái, hỏi: "Ông chủ, sao ngài đi vào từ phía sau thế?".
Tuần trước cái hẻm nhỏ sau cửa sau vừa phát sinh một trận cướp bóc, chưa bắt được hung thủ, người bị cướp bây giờ còn nằm ở bệnh viện nằm kìa.
Cho nên gần đây nhân viên của quán đều không đến cái hẻm nhỏ ngoài cửa sau đó, ông chủ cũng bảo cho bọn họ gần đây đừng đi ra kia, kết quả bản thân mình lại không sợ trời không sợ đất ra đó.
Tựa hồ Thẩm Ngật Tây hơi mệt, không có dáng vẻ cà lơ phất phơ như bình thường, nhéo nhéo giữa mày: "Đi hút điếu thuốc.".
Anh dựa vào ván cửa không đi, lúc cô gái đó đi anh gọi lại: "Video giám sát đã lấy được chưa?"
Cô gái gật đầu: "Tiểu Trương bọn họ đang làm, cũng để lại phương thức liên hệ cho Vu tiểu thư rồi, lát nữa bọn họ sẽ đưa qua cho cô ấy."
"Được." Thẩm Ngật Tây gật đầu.
Cô gái ôm đồ vật đến phòng tạp vật, đi được một nửa quay đầu lại, ông chủ họ vẫn còn dựa vào cửa sau.
Không biết hôm nay bị sao vậy.
Buổi tối Thẩm Ngật Tây trở về chỗ gần đại học Lan Giang.
Sau khi lên lầu anh tiện tay mở TV, đĩa nhạc tạm ngừng lần trước tiếp tục phát.
Ngoài cửa kính sát đất sơn sắc mặc đại, anh ngồi xuống dựa vào đuôi giường, nhìn thân ảnh màu trắng trên sân khấu hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, tự mình động thủ "giải quyết".
Làm xong đến phòng tắm tắm rửa một cái, lúc đi ra đã là một tiếng sau.
Thẩm Ngật Tây đến phòng bếp lon bia, mở ra uống trở về phòng ngủ.
TV vẫn bật, anh đi vào cửa đột nhiên ngừng lại, cạnh tường trắng trước phòng để quần áo, có cái hình vẽ không hợp với phong cách trang trí của căn phòng này.
To bằng bàn tay, rất trẻ con, trên một chiếc xe đua có một cô bé mang giày múa nằm trên đó.
Là người vô lương tâm nào đó vẽ.
Lúc đậi học có đoạn thời gian Lộ Vô Khả đều ở tại chỗ này của Thẩm Ngật Tây.
Đây là cô lấy dao nhỏ tiện tay khắc lên.
Mà bên cạnh hình vẽ đó, méo cửa có năm cái gạch chéo, cũng là dùng dao khắc.
Thẩm Ngật Tây nhìn một lát, đi qua, sau đó ngồi xổm xuống trước cạnh cửa, cầm lấy dao nhỏ trên đất, vạch lên năm cái gạch chéo đó.
5 năm.
Không biết nghĩ đến cái gì, anh cười: "Đúng là biết giày vò người ta mà."
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
----------
Tối đó sau khi Vu Hi Nhi lấy được video theo dõi liền báo cảnh sát.
Lộ Vô Khả với A Thích cùng cô ấy lăn lộn ở đồn công an cả đêm, rạng sáng mới về nhà, A Thích chợp mắt được mấy tiếng liền bò dậy đi làm, Lộ Vô Khả không có chuyện gì làm, nằm tới hơn 9 giờ sáng.
Làm ổ ở nhà A Thích cả ngày cho rằng hôm nay cứ trôi qua như vậy, kết quả 3 giờ chiều nhận được điện thoại của một trung tâm vũ đạo.
Đối phương thông báo cô đến phỏng vấn, hôm qua mới vừa nộp lý lịch.
Lộ Vô Khả trả lời đối phương mình sẽ đến.
Từ lúc về hành lý của cô vẫn luôn mở để trong phòng A Thích, cúp điện thoại cô xuống giường, váy tơ lụa hai dây, dây áo lỏng lẻo trượt từ bả vai xuống.
Lộ Vô Khả đi qua chỗ va li, váy hai dây cởi xuống dưới chân.
Trong gương một thân đường cong trắng nõn.
Cô chọn kiện áo lông trắng bó sát với cái leggings đen, cuối cùng bên ngoài tròng thêm một kiện áo khoác lông trắng xám nữa, một bộ quần áo quy củ.
Lộ Vô Khả cầm túi với điện thoại rồi ra cửa.
Trung tâm vũ đạo ở nội thành, cách chỗ A Thích không xa cũng không gần, Lộ Vô Khả gọi xe đi qua.
Trung tâm vũ đạo này có một cái tên rất tầm thường, Vũ Chi Mị*, chắc lấy tên dựa theo sự yêu thích trực quan của phụ huynh, trung tâm này rất lớn, có các chương trình học như múa dân tộc, múa ba lê, múa cổ điển, Street Dance, từ trẻ con 4 tuổi đến bác gái 50 tuổi.
* Nghĩa là: Vũ điệu quyến rũ.
Chỉ gọi taxi đến đó đã tốn hơn nửa tiếng, trung tâm vũ đạo đó nhìn trúng lý lịch với thực lực của Lộ Vô Khả, nói lúc đầu nhận được hồ sơ còn tưởng rằng cô nộp lộn chỗ, thẳng đến khi thấy được chân thân của cô.
Rõ ràng đối phương rất hứng thú với cô, sau khi hỏi cô một ít vấn đề cơ sở, vẫn không hề ngoại lệ thích thú với vấn đề vì sao cô về nước.
"Điều kiện của cô tốt như vậy, rõ ràng ở nước ngoài càng lợi cho cô phát triển, hơn nữa hiện tại cô cũng có chút danh tiếng, vì sao lựa chọn về nước?"
Trước kia kỳ thật Lộ Vô Khả cảm thấy vấn đề này rất không thú vị.
Người từ nước ngoài trở về chỉ có hai nguyên nhân, không tiếp tục nổi nữa, hoặc là muốn quay về.
Nhưng giờ phút này cô lại không cho bản thân mình được đáp án.
Cô không nói những lời hoa mỹ đó, cuối cùng ăn ngay nói thật: "Chỉ là muốn trở về thôi."
Sau đó toàn bộ phỏng vấn chỉ là cái lưu trình, Lộ Vô Khả kết thúc phỏng vấn đi ra thì trời đã tối hơn nửa.
Mấy ngày nay đầu gối cô chưa hoàn toàn hết sưng, lúc nãy phỏng vấn lại nhảy múa, hiện tại đầu gối đã đau như bị kim châm, cô không quan tâm, hoặc là nói đã sớm quen rồi.
Trên đường gọi xe về nhà thu được tin nanh của A Thích, nói đêm nay không cần tăng ca, tối nay mua đồ về ăn một bữa thật ngon, kết quả về đến nhà mở cửa ra phát hiện người còn chưa về.
Lộ Vô Khả nói với cô ấy mình đi một lát rồi về.
Cô xuống lầu, tiện đường mua ít cánh gà ngâm ớt ở gần đó, A Thích thích gặm mấy thứ này nhất.
Chỗ A Thích sống không có thang máy, cô chậm rãi bò lên trên lầu.
Phòng ở tầng 5, đi chậm nên không quá mệt, chỉ là chân hơi mỏi.
Lộ Vô Khả đứng trước cửa khẽ dậm chân, dưới leggings đen là đôi chân với đường cong thật xinh đẹp, thẳng tắp cân đối.
Cô mới gõ cửa một cái bên trong A Thích đã nghe thấy.
Giọng A Thích lớn cách cách cửa cũng có thể nghe được.
"Lộ Vô Khả, từ từ, lập tức liền tới!"
Chắc cô ấy đang dỡ tay việc gì.
Đèn cảm ứng ở hành lang tắt, trước mắt Lộ Vô Khả nhất thời lâm vào một mảnh đen nhánh.
Hai giây sau, cô dậm dậm chân.
Đèn sáng.
Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm bóng đèn, qua một lát đèn lại tối sầm, cô lại dậm dậm chân nhỏ.
Nhàm chán chơi với cái đèn.
Lúc A Thích tới mở cửa nghênh đón một trận hơi nóng đánh tới, trên đầu cô ấy là dây cột tóc ếch xanh màu xanh lục, trên mặt còn nước, rõ ràng là mới tắm xong.
Lúc đại học mấy màu tóc kỳ kỳ quái quái A Thích đều nhuộm qua, màu đỏ rực là nhuộm nhiều nhất, hiện tại đã đi làm vẫn như vậy, muốn nhuộm màu gì thì nhuộm màu đó, lúc tốt nghiệp tìm công tác còn từng phun tào với Lộ Vô Khả đang ở nước ngoài là có một công ty bởi vì quả đầu xanh lục mà đánh rớt cô ấy.
Hiện tại mái tóc là một màu xám xám như tóc người già, đuôi tóc còn nhỏ nước.
A Thích lau nước trên mặt, nghiêng người để Lộ Vô Khả tiến vào: "Lộ Vô Khả, cậu xem chị đây yêu cậu nhiều chưa, tớ mới tắm được nửa đã ra mở cửa cho cậu rồi nè."
Lộ Vô Khả vào cửa, ngửi được hương vị rất thơm, hỏi A Thích: "Cậu nấu cơm à?"
Lời này ngay cả A Thích tự mình nghe xong cũng không tin: "Sao có thể?"
Cô đóng cửa: "Hầm canh đó, mẹ tớ từ xa gọi video dạy đó."
Một mình A Thích ở ngoài không phải ăn mì gói thì là gọi cơm hộp, không khác gì thời đại học.
Mới một át mà tóc cô đã làm ướt sàn, vội vã chạy vào phòng tắm: "Để tớ tắm nốt đã."
Phòng khách nhỏ nhà A Thích trên bàn để mấy món mới mua, đều đựng trong hộp nhựa dùng một lần, Lộ Vô Khả đi qua thả cánh gà xuống rồi vào phòng.
Mấy năm nay ở bên ngoài bôn ba, cô đã có thói quen thường xuyên mang thuốc trị thương theo bên người.
Lộ Vô Khả ngồi xuống cạnh va li, cuốn ống quần bên phải lên.
Cô cầm thuốc xịt phun lên đầu gối.
A Thích tắm xong rồi, ở ngoài kêu cô.
Lộ Vô Khả thả ống quần xuống đứng dậy đi ra.
A Thích mở mấy hộp nhựa trên bàn ra, Lộ Vô Khả đến bồn rửa rửa tay sau đó cầm hai bộ chén đũa tới.
A Thích xếp bằng ngồi xuống đệm nhỏ dưới đất, dùng miệng xé gói gia vị ra: "Hôm nay cậu đi đâu vậy?"
Lộ Vô Khả cũng ngồi xuống, không gạt cô: "Đi phỏng vấn ở một trung tâm vũ đạo."
A Thích đổ nước sốt vào chén, dừng lại: "Cậu muốn đi dạy trẻ con?"
Lộ Vô Khả gật đầu: "Tìm công việc tạm thời."
Cô nhớ tới tối hôm qua Lộ Vô Khả đi tìm Thẩm Ngật Tây, tuy rằng sau khi trở lại Lộ Vô Khả thoạt nhìn như chưa phát sinh chuyện gì, tối hôm qua cô với Vu Hi Nhi không thấy được nửa điểm cảm xúc nào trên mặt cô cả.
A Thích nhìn đôi mắt cô, không biết suy nghĩ gì.
Qua một lát đột nhiên hỏi cô một câu: "Hối hận không?"
Lộ Vô Khả không có do dự, nhẹ lắc đầu: "Không hối hận."
Người có mệnh riêng của mình, không có gì phải hối hận.
"Công việc lúc trước của cậu quá tốt, chênh lệch này lớn đấy." Trong lòng A Thích vẫn không cân bằng được.
"Cũng ổn," Lộ Vô Khả nói, "Trung tâm đó trả lương cũng không ít."
A Thích hỏi: "Chỗ nào đấy?"
Lộ Vô Khả nói tên cho cô.
"Đúng là không tồi, lúc trước dì nhỏ tớ ở xa cũng đưa cháu gái đến đây học múa, dượng tớ lại cảm thấy học ở đâu chả được, vì sao phải đi xa để học vậy. Dì nhỏ