Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Kỳ thật Lộ Vô Khả và Thẩm Ngật Tây vì sao lại chia tay.
Mọi người không ai biết cả, bao gồm bọn Tề Tư Minh.
Lúc hai người họ mới vừa chia tay, mọi lời đồn đãi rộ lên xôn xao.
Ngay cả A Thích với Tề Tư Minh người một nhà này cũng không đoán được.
Lúc ấy bà nội Lộ Vô Khả mới qua đời, có chuyện này nên A Thích sẽ không nhắc đến chuyện giữa cô với Thẩm Ngật Tây.
Lộ Vô Khả lại là người mà không hỏi cô sẽ không chủ động nói, thậm chí hỏi có khi cô không nói.
Cho nên đến bây giờ A Thích cũng không biết hai bọn họ vì sao chia tay.
Thẩm Ngật Tây càng không cần phải nói, anh không phải là người sẽ lấy tiền nhiệm ra nói.
Thậm chí đoạn thời gian đó, vị nhân vật lớp bọn họ nhìn vẫn như cũ không khác gì, vẫn dáng vẻ lưu manh chuyện trò vui vẻ như cũ.
Người đều có tư tâm, A Thích chắc chắn đứng về phía Lộ Vô Khả.
Nhìn bộ dạng đó của Thẩm Ngật Tây, đương nhiên là bênh vực Lộ Vô Khả, còn cùng Vu Hi Nhi phun tào nói Thẩm Ngật Tây không lương tâm.
Vẫn là sau nay Tề Tư Minh nói với A Thích, cô mới biết được đoạn thời gian đó nhìn Thẩm Ngật Tây như tâm tình hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, nhưng thực tế bọn Tề Tư Minh chỉ nói mấy lời khách sáo, nói một câu cũng sợ chọc đến anh, tuy rằng anh không biểu hiện ra ngoài.
Rõ ràng mấy hôm trước hai người còn tốt, kết quả không rên một tiếng liền chia tay.
Hai người cũng không phải nhân vật bình thường gì, sau khi chia tay không có tiết mục khóc rống mất chí, dẫn tới mọi người không biết là ai chia tay trước.
A Thích nói với Lộ Vô Khả: "Lúc ấy phòng học bất kì cô gái nào cũng đến lôi kéo tớ hỏi chuyện hai người, biết quan hệ chúng ta tốt. Mọi người đều cảm thấy là Thẩm Ngật Tây đá người, rốt cuộc cái đức hạnh nửa tháng đổi một người bạn gái, chán cậu cũng rất bình thường."
Lộ Vô Khả dựa vào ghế, như đang nghe chuyện xưa của người khác, rất bình tĩnh.
"Sau đó cậu ra nước ngoài, lời đồn liền nghiêng về một phía, nói là cậu đá người ta."
Mọi người đều rảnh đến không có việc gì làm, bản tính của người chính là thích buôn chuyện với xem náo nhiệt, dù tốt hay xấu đều nghe, dù sao không phải ở trên người mình, nói một câu dẫm lên một chân cũng chẳng sao cả.
Lộ Vô Khả không nói gì, nhưng miệng A Thích vẫn không dừng lại: "Nhưng mà đám người này không bao gồm bọn Tề Tư Minh, cậu ta nói cậu ta đã làm anh em với Thẩm Ngật Tây mấy năm rồi, tuy rằng thời gian không lâu như mấy cái mặc cùng một cái đũng quần lớn lên, nhưng tính tình Thẩm Ngật Tây cậu ta cũng biết được ít nhiều."
Lúc ấy lời Tề Tư Minh nói với A Thích đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ.
Cậu ta nói, chưa từng thấy qua cô gái nào có thể khiến Thẩm Ngật Tây thành như vậy.
Một khi thật sự để bụng, liền Thẩm Ngật Tây người này, không có khả năng sẽ bỏ qua Lộ Vô Khả.
Nghe A Thích nói xong, sao Lộ Vô Khả có thể không tin.
Tin.
Thẩm Ngật Tây của 5 năm trước, không ai hiểu anh hơn cô.
Anh sẽ không bỏ qua cô.
Sự thật cũng đúng là như thế này, Thẩm Ngật Tây không chịu chia tay cô.
A Thích thấy trên mặt Lộ Vô Khả một chút cảm xúc cũng không có, cẩn thận và khẩn trương mới nãy khi khơi mào cái đề tài này cũng theo sống lưng sụp vào sô pha không còn một mảnh.
Cô cầm một chai rượu từ bao nilon đen ra, dùng cái khui bình thường đều tiện tay ném trên bàn trà mở ra, nắp chai cùm cụp một tiếng rớt trên bàn.
A Thích uống rượu như ăn đồ ăn vặt vậy, không tám chín chai thì cô không say được, cô uống một ngụm: "Cho nên năm đó cậu với cậu ta chia tay thật à?"
Lộ Vô Khả nhìn về phía A Thích, hai giây sau cô gật đầu.
Tự mình đoán được với đương sự chính miệng thừa nhận không giống nhau, đây cũng hơi phá vỡ nhận thức của A Thích đối với Thẩm Ngật Tây.
Cho dù đoán trước được câu trả lời, nhưng cô vẫn bị sặc một ngụm: "Thật à? Vì sao vậy?"
Lộ Vô Khả lại không nói.
Lúc trước A Thích còn cảm thấy lần này Lộ Vô Khả đã trở lại, thái độ của Thẩm Ngật Tây làm người ta muốn đấm anh hai trăm quyền.
Hiện tại nghĩ lại, khó trách.
Là Lộ Vô Khả nhà cô đá anh ta.
Nhưng cho dù như vậy cô vẫn đứng bên Lộ Vô Khả, thấy Thẩm Ngật Tây không để ý tới Lộ Vô Khả vẫn sẽ khó chịu.
"Nhưng mà, chiếu theo cái đức hạnh của Thẩm Ngật Tây, tuy rằng chuyện này đến hiện tại tớ còn cảm thấy khó tin, nhưng đúng là cậu ta cứ như vậy, sau này bên người cậu ta không có cô gái nào. Sau khi tốt nghiệp sau có hay không thì tớ không rõ ràng lắm, nhưng ít nhất bốn năm đại học thì không có. Đừng nói là một năm, một tháng không tìm tớ đã cảm thấy mặt trời mọc từ hướng Tây."
Cô nói một tràng dài xong hướng Lộ Vô Khả tìm kiếm sự tán đồng: "Cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"
Lộ Vô Khả nhìn cô một cái.
Rồi sau đó lắc đầu, rất thành thật: "Không kỳ quái."
A Thích đang đưa rượu đến bên môi dừng lại, tròng mắt xoay quanh rồi tầm mắt hạ xuống người cô: "A?"
Đúng vậy, Lộ Vô Khả không thấy kỳ quái một chút nào.
Hoặc nói cách khác, cô biết rất rõ Thẩm Ngật Tây sẽ không tìm cô gái khác.
Cô không tự coi nhẹ mình, hiểu rõ phân lượng mình Tây trong lòng Thẩm Ngật Tây, hiểu rất rõ.
Không chỉ chính cô, Thẩm Ngật Tây cũng là người như thế.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủn, A Thích lại như vừa nghe xong sách trời, nửa ngày cũng không hiểu vì sao Lộ Vô Khả không cảm thấy kỳ quái.
Lúc cô vị thành niên yêu sớm không ít, nhưng yêu đương là do cảm thấy mới mẻ với chơi vui, khi đại học và đi làm cũng yêu qua một hai đoạn, nhưng đến tuổi này thì chỉ là tìm người bạn giảm bớt một chút cô độc của người trưởng thành thôi.
Cho nên so chiêu với cao thủ yêu đương, cái não này của cô thật sự quay không nổi.
Vốn dĩ cô còn muốn hỏi Lộ Vô Khả có ý gì, đã bị tiếng tin nhắn từ điện thoại trên sô pha cắt ngang.
Người đã đi làm sợ nhất chính là khi tan tầm ứng dụng mạng xã hội vang lên, chỉ sợ vừa mở ra là tin nanh của lãnh đạo, một khi lãnh đạo nanh tin mười cái thì có tám chín là làm việc, cướp đoạt thời gian nhàn rỗi, nhưng không thể cũng không dám không trả lời lại.
Sau lưng A Thích mắng lãnh đạo, nhưng điện thoại reng thì vẫn phải nghe, mỗi lần thông báo đến là như kinh thiên động địa vậy, muốn không nghe thấy cũng khó.
Đã tối trễ, cô lấy điện thoại qua nhìn nhìn, thấy không phải là của lãnh đạo thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong miệng lại nhắc mãi: "Tên Tề Tư Minh này tối khuya rồi còn nanh tin gì đấy."
A Thích với Tề Tư Minh sau khi tốt nghiệp vẫn giữ liên lạc, hai người như anh em vậy.
Lộ Vô Khả đứng dậy khỏi sô pha đến tủ lạnh ở phòng bếp lấy bình sữa bò, trở lại phòng khách liền thấy A Thích vẻ mặt mê nang bấm điện thoại trả lời giọng nói cho Tề Tư Minh.
"Tề Tư Minh cậu không có tật xấu chớ? Hỏi địa chỉ nhà tôi làm gì?"
Tề Tư Minh phút chốc trả lời lại.
"Không phải lần trước cậu ầm ĩ trên vòng bạn bè nói muốn mua máy chơi game mà không có tiền mua à? Tôi gửi cho cậu một cái."
Đầu A Thích đầy dấu chấm hỏi: "Không phải, Tề Tư Minh, cậu uống say hay đụng đầu vào chỗ nào rồi, có còn có nhớ cậu bình luận dưới bài đó cái gì không?"
A Thích tới tính sổ, dáng vẻ muốn rống điếc Tề Tư Minh: "Cậu nói! Cho dù cậu có ăn phân cũng không mua cho tôi!"
Tề Tư Minh lại nhắn tới, đang cười: "Mẹ, Hứa Uyển Nhu mẹ nó cậu thật mang thù."
Lại nói: "Nhanh nhắn qua đi, hết đêm nay dù cậu có cầu xin tôi cũng không mua cho đâu."
A Thích nói: "Không tin, chắc canh cậu lừa đảo, tôi thấy cậu chính là chồn chúc tết gà, không có hảo tâm."
Tề Tư Minh: "Thật mà, tối nay ông đây chơi mạt chược thắng tiền, muốn làm chuyện tốt để tích đức, sang năm tìm một cô vợ tốt."
Thật ra, cho dù Tề Tư Minh không mua đồ cho A Thích, nói địa chỉ cho anh cũng không sao.
Chính là hai người này đấu võ mồm quen rồi, người tới ta đi dù sao cũng phải cãi mấy vài câu đã.
Lộ Vô Khả ngồi ở sô pha cắn ống hút hút sữa, A Thích mở loa ngoài, cô cứ vậy nghe bọn họ đấu võ mồm.
Thoáng hoảng hốt như là về tới đại học.
Cuối cùng A Thích vẫn ném địa chỉ cho Tề Tư Minh.
Buổi tối Lộ Vô Khả tiến vào ổ chăn A Thích còn chưa ngủ, xoay người qua ôm cô, lúc đại học A Thích rất thích ôm cô, nói ôm cô mềm mại rất thoải mái.
"Lộ Vô Khả, sao ôm cậu vẫn tốt như vậy." Trên người còn có hương sữa nhàn nhạt.
Hai người lại cậu một câu tớ một câu nói một lát, mỗi ngày A Thích đều mệt như chó, rất nhanh ngủ mất.
Lộ Vô Khả luôn nằm sớm, ngủ trễ.
Thẳng đến hơn hai giờ mơ màng sắp ngủ, lại bị tiếng điện thoại trên đầu giường đánh thức.
Cô ngủ không sâu, chậm rì mở bừng mắt.
Điện thoại lại ong ong chấn động hai tiếng, Lộ Vô Khả mới duỗi tay cầm qua.
Nhìn số gọi đến, cô trầm mặc nhìn chằm chằm.
Mấy năm nay cô chưa từng đổi số điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngật Tây gọi điện thoại cho cô.
Lộ Vô Khả không do dự, cũng không quá nhanh, ấn nghe.
Cô đưa điện thoại lên tai.
Bên kia một mảnh an tĩnh.
Chỉ có tiếng hít thở, trầm ổn, lại như chưa thanh tỉnh.
Từng chút từng chút dần dần chồng lên cô.
Anh uống rượu.
Không ai mở miệng nói chuyện trước.
Không biết qua bao lâu, đầu kia điện thoại truyền đến tiếng đô đô lạnh băng.
Anh cúp rồi.
Mấy năm nay ai cũng chưa đổi số điện thoại.
Nhưng không ai chịu cúi đầu gọi điện cho người kia.
Một cuộc điện thoại cách 5 năm.
Đầu kia tiếng đô đô tự động ngắt, chung quanh lại lâm vào một mảnh im lặng.
Ngón tay lộ ra trong không khí bị lạnh đến run rẩy, điện thoại bên tai không sáng nữa.
Lộ Vô Khả hiểu rõ nếu không phải anh uống say, anh sẽ không gọi điện thoại cho cô.
Màn hình tối đi, thân máy phiếm hơi lạnh.
Trong phòng không bật đèn, khắp nơi không hòa tan được nùng mặc.
Lộ Vô Khả ấn sáng điện thoại, một tia sáng dừng trên mặt cô, làn da trắng sắc lạnh.
Lông mi mỏng đuôi hơi vểnh lên, chóp mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, bị lạnh hơi đỏ lên.
Cô nhìn điện thoại, ấn số anh, gọi qua.
Nhưng mà vài giây yên tĩnh qua đi, bên kia vang lên một giọng nữ máy móc lạnh nhạt.
Anh tắt máy.
Lộ Vô Khả không phản ứng gì, để điện thoại lên đầu giường, kéo chăn qua xoay người ngủ.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
-----------
Hôm sau hai tiết của Lộ Vô Khả đều vào buổi tối, hơn 10 giờ trung tâm mới tan học.
Then cửa ở văn phòng hỏng rồi mấy ngày chưa sửa, lúc Lộ Vô Khả đi ra không cẩn thận ngón tay bị mảnh sắt bén nhọn bên cạnh rạch một vết nhỏ, đau không cô cũng không chú ý, tắt đèn hành lang rồi đi, lúc ra khỏi trung tâm mới phát hiện ngón tay chảy đầy máu.
Lộ Vô Khả lấy khăn giấy bọc lại, một lát khăn giấy đã nhuộm hồng.
Đi xe buýt về đến nhà A Thích máu trên tay vẫn chảy không ngừng, Lộ Vô Khả dừng lại cạnh sọt rác ven đường, vứt giấy đi, lấy một tờ mới ra đè lên.
Đúng là cô không đau chút nào, trên mặt không có một tia co rút gì.
Khu dân cư chỗ A Thích ở, dưới lầu siêu thị, tiệm thuốc, tiệm cơm cái gì cũng có.
Lộ Vô Khả tới đây chưa có đến tiệm thuốc, ở dưới lầu nhà A Thích đi một hai phút mới tìm được một tiệm thuốc.
Ánh đèn xuyên qua cửa kính dừng trên nền đất xi măng bên ngoài.
Vừa lúc A Thích nanh tin cho cô, Lộ Vô Khả lấy điện thoại ra xem, đêm nay A Thích tăng ca, hỏi cô có muốn ăn bữa ăn khuya không cô ấy mang ít về.
Lộ Vô Khả nói với cô ấy muốn ăn cháo cá sống.
Cô trả lời tin nanh đồng thời đi lên bậc thang đẩy cửa tiệm thuốc ra, một mùi thuốc Đông y ập vào mặt.
Lộ