Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Ngật Tây bước xuống cầu thang.
Lộ Vô Khả dựa vào tường, nhìn không có phản ứng gì.
Qua một lát cô bỗng nhiên đứng dậy, chạy xuống cầu thang.
Nhưng Thẩm Ngật Tây thân cao chân dài, cầu thang đã sớm không còn thân ảnh anh.
Giày Lộ Vô Khả có gót nhỏ, đạp lên bậc thang vang đăng đăng.
Cô đẩy cửa cầu thang ra liếc mắt một cái đã nhìn thấy thân ảnh cao cao kia đi tới đại sảnh.
Cô xuyên qua sảnh cấp cứu đuổi theo, ở cửa vừa lúc có người sắc mặt hoảng loạn vội vàng chạy vào, rất không khéo Lộ Vô Khả lại đụng trúng người đó.
Người nọ là một người đàn ông thành niên, đụng vào sức lực không nhỏ, Lộ Vô Khả lập tức bị đụng ngã ngồi trên đất.
Người này can bản không nhìn đường, lúc này đụng ngã người ta rất là xấu hổ, luống cuống tay chân muốn kéo cô dậy: "Thực xin lỗi tiểu thư, thực xin lỗi, cô không sao chứ?".
Tựa hồ Lộ Vô Khả hơi chống cự việc tiếp xúc tứ chi, tay lặng lẽ dịch ra sau, nhẹ lay lắc đầu: "Không có việc gì, để tự tôi làm."
Anh ta cũng là người nhiệt tình, chớ đừng nói người là do mình đâm trúng, người thô kệch cũng không phát hiện động tác nhỏ đó của Lộ Vô Khả, không nói hai lời liền giơ tay kéo cô lên.
"Thật là xin lỗi, mới vừa không nhìn người, đụng trúng cô."
Cánh tay bị bắt lấy, Lộ Vô Khả không hiểu sao dùng sức tránh ra, động tác hơi lớn.
Người đàn ông sửng sốt.
Lúc này Lộ Vô Khả mới ý thức phản ứng của mình hơi quá khích, nuốt nước miếng: "Ngại quá."
Anh ta nghe cô xin lỗi ngược lại thấy ngại, xua tay: "Aiz, sao ngược lại vậy, tôi mới là người nên xin lỗi, đụng ngã cô, thật không có việc gì chứ?"
Lộ Vô Khả bị cọ hơi trầy da, cô lắc đầu: "Không sao cả."
Dáng vẻ hoang mang rối loạn vội vào bệnh viện của anh ta không giống như không có việc gì, thấy cô thật không sao miệng lại xin lỗi một câu rồi đi vào.
Lộ Vô Khả giương mắt đã không thấy Thẩm Ngật Tây nữa.
Lòng bàn tay hơi rát, cô cúi đầu xem, lòng bàn tay có hạt cát.
Phải xử lý vết thương.
Cô ngẩng đầu nhìn khắp nơi, đối diện đường cái vừa lúc có siêu thị gia đình, cô đi xuống bậc thang băng qua đường.
Vào siêu thị cô tới tủ lạnh lấy bình nước khoáng đến quầy tính tiền, lúc đưa tiền thu ngân thấy bàn tay cô đầy máu, ánh mắt như nhìn kẻ quái dị liếc một cái.
Lộ Vô Khả thờ ơ, lấy chai nước rồi đi ra siêu thị.
Cô tìm một hoa viên gần đây ngồi xuống, vặn ra chai nước rửa máu trên tay phải, lại rửa cho sạch cát, nước đỏ chảy xuống như máu rơi.
Lộ Vô Khả lấy thuốc Povidone với bông bác sĩ vừa kê ra, tự mình sát trùng vết thương lau khô rồi dán băng cá nhân lên.
Làm xong hết cả bỗng nhiên Lộ Vô Khả cảm thấy hơi mệt.
Sau giờ trưa mặt trời mang theo hơi nóng dừng trên mí mắt, trong tầm mắt một mảnh đỏ lên. Cô lại ngồi một lát, mới cầm túi đứng dậy đến ven đường gọi xe taxi về nhà A Thích.
Taxi đi qua nhà trệt ngõ hẹp, các tòa cao ốc, bóp còi trong dòng ngựa xe như nước.
Lúc đi vào đường ở nội thành, điện thoại Lộ Vô Khả vang lên.
Tầm mắt cô từ ngoài cửa sổ thu trở về, nhìn điện báo mới phát hiện là cuộc gọi vượt biển.
Số điện thoại không lạ, là giáo viên vũ đoàn trước của cô, nửa tháng trước mỗi ngày Lộ Vô Khả đều nhận được cuộc gọi từ số này.
Lộ Vô Khả biết giáo viên gọi điện thoại cho cô là muốn nói chuyện gì.
Cô ấn nghe để điện thoại lên tai: "Cô ạ."
Đầu kia là tiếng cười hiền lành của cô, nói tiếng Anh: "Có bận không?"
"Không ạ," hiện tại bên kia chắc là sáng sớm, Lộ Vô Khả hỏi, "Cô ăn sáng chưa?"
"Thói quen của ta con còn không biết? Rời giường chuyện thứ nhất chính là ăn sáng, nếu không không có sức nói chuyện, nếu chưa ăn sao sao ở đây nói chuyện với con được?"
Lại hỏi cô đang làm gì.
Lộ Vô Khả đang trên đường về nhà.
Cô giáo gọi điện là có mục đích: "Biết vì sao ta gọi điện cho con chứ?"
"Dạ biết"
"Con biết thì cô cũng không lòng vòng nữa," cô giáo đi thẳng vào vấn đề, "Con về Trung Quốc cũng được 10 ngày rồi, suy xét đến đâu rồi?"
"Lúc trước con từ chức quá xúc động, vị trí của con tạm thời để Ben thế vào, nhưng con muốn quay về bất cứ lúc nào chúng ta cũng hoan nghênh."
Ngày Lộ Vô Khả trở về cô giáo liền tìm cô nói chuyện, chính là trong lời này, nói cho cô ít thời gian suy nghĩ lại, trong khoảng thời gian suy nghĩ cô vẫn có thể trở lại.
Ra xã hội công việc sẽ không chờ bạn, bạn không tranh thủ thì nó sẽ là của người khác, cô giáo đang cho cô một cơ hội rất lớn, đừng nói là mười ngày suy xét, cho dù cho cô một ngày đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Lộ Vô Khả lại không do dự, nhìn thành phố Lan Giang ngoài cửa sổ: "Tuy rằng con nói vậy rất không biết điều, nhưng thực xin lỗi con, con sẽ không quay về."
Cô giáo nghe cô nói xong lại không có tức giận, ngữ khí vẫn ôn nhu và tâm bình khí hòa: "Vẫn là ý tứ đó sao?"
Lộ Vô Khả nhấp môi: "Dạ."
Cô giáo ở kia đầu thở dài: "Suy nghĩ kỹ rồi?"
Từ ngày Lộ Vô Khả quyết định trở về thì đã rơi xuống trần ai rồi, cô rất thành thật: "Trước đây đã nghĩ kỹ rồi ạ."
Cứ muốn vãn hồi mọi việc thì không thú vị, cô giáo càng hiểu đạo lý này, thấy khuyên không được cũng không ép buộc, nói với cô ít chuyện thường ngày: "Con bé này, nói từ chức liền liền từ, nói về Trung Quốc liền về, làm đám người chúng ta trở tay không kịp. Mọi người đều đang nói có con nhất thời xúc động không, công việc này người khác chen bể đầu cũng không vào được, con lại chạy ra bên ngoài. Kết quả mọi người đều đoán sai, con không phải là xúc động nhất thời, là vừa đi liền không quay đầu lại thật."
"Xin lỗi cô."
"Ai, xin lỗi cái gì, đây là lựa chọn của con, chúng ta nói nhiều chính là cho con tham khảo thêm thôi, nhân sinh của con do con chọn, người trẻ tuổi mà, muốn làm chuyện gì thì không ai ngăn được, đây là chuyện tốt."
Lại nói: "Khó trách mọi người đều nói vẫn là tổ quốc mình tốt, dùng cách nói của người Trung Quốc là sao nhỉ, lá rụng về cội. Hay là ở đó có người hay thứ gì mà con nhớ thương?"
Đôi mắt Lộ Vô Khả không biết khi nào lại chạy ra ngoài cửa sổ, cô nhìn cây và cao ốc lùi về phía sau, dĩ vãng vấn đề kiểu này cô sẽ không trả lời, nhưng hôm nay lại ừ một tiếng.
Cô giáo hỏi cô một vấn đề: "Hối hận không?"
Vấn đề này, A Thích cũng hỏi qua.
Nhiều ngày qua đi như vậy, Lộ Vô Khả vẫn cho cùng một đáp án: "Không hối hận."
Là cô quyết định phải quay về, ngay từ đầu lúc trở về đã tính tới trường hợp xấu nhất. Cho dù hậu quả của quyết định này rất xấu, vậy cũng là cô lựa chọn, đó là cô nên gánh vác, cô sẽ không hối hận.
"Con trả lời đúng là không ngoài ý muốn chút nào."
Dựa vào người như Lộ Vô Khả, bà tò mò hỏi một câu: "Cái tính tình nghỉ một ngày cùng phải vào phòng múa luyện vũ đạo này của con, chắc đã tìm công việc mới rồi phải không?"
"Dạy khiêu vũ cho trẻ con ở một trung tâm vũ đạo."
Đầu kia là ngữ khí đáng tiếc của cô giáo: "Nhân tài không được trọng dụng."
"Được rồi, mọi người đều đang ở phòng luyện tập chờ khiêu vũ, cô không nói nữa," trước khi cúp điện thoại nói với Lộ Vô Khả, "Sau này có rảnh nhớ về thăm cô với mọi người nhé."
Lộ Vô Khả ngoan ngoãn nói dạ, đúng là cho dù đi học hay đi làm cô vẫn là một đứa bé ngoan.
Trên đường về dừng mấy cái đèn đỏ, bác tài hôm nay tựa hồ không quá suông sẽ, tức giận đến mức chửi đổng.
Lộ Vô Khả cứ vậy ở trong tiếng mắng về tới nhà A Thích.
Ở góc đường một chiếc xe hơi đen toàn thân ngừng ở đó, Thẩm Ngật Tây một đường theo sau chiếc taxi rách đó đến đây.
Lúc anh từ bãi đỗ xe đi ra tìm không thấy người, sau đó ở ngoài thấy cô lên taxi.
Thẩm Ngật Tây ngừng ở đó hút điếu thuốc.
Đúng là mẹ nó nói một câu cũng luyến tiếc.
Hết một điếu, anh lái xe rời đi.
----------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lan Giang vừa đến mùa xuân muốn gặp được thời tiết tốt đều do may mắn.
Hai ngày nay Lan Giang đúng là gặp may, một hạt mưa cũng không thấy.
Ngoài cửa kính sát đất trong phòng học múa, ánh đèn của thành phố cuối cùng cũng hiện hình.
Mấy ngày trước dạy cho học sinh một bài múa mới, Lộ Vô Khả mở nhạc để mấy đứa nhỏ làm lại một lần.
Âm hưởng tao nhã uyển chuyển theo nhạc khúc truyền ra, Lộ Vô Khả lấy điện thoại trên bàn đi qua một bên.
Trong gương đám nhỏ phong tư yểu điệu, bài này mới học chưa lâu, động tác có mấy chỗ chưa đúng lắm.
Lộ Vô Khả mở điện thoại lên, không có thông báo gì, ngược lại có mấy cuộc gọi nhỡ.
Cô ấn xuống dãy số đó.
Vài giây sau, điện thoại kết nối được.
Tiếng đô đô trộn lẫn với âm nhạc trong phòng cơ hồ không nghe được.
Trên màn hình đang gọi, mấy chục giây qua đi, điện thoại tự động cắt đứt.
Thẩm Ngật Tây không nghe máy.
Lộ Vô Khả dựa vào tường, nhìn chằm chằm màn hình chốc lát rồi tắt điện thoại.
Tiết này kết thúc sớm, nhảy xong Lộ Vô Khả bảo đám nhỏ kéo gân thả lỏng rồi cho về.
Giờ này gần đây không còn xe buýt, trạm xe công cộng màu xanh lục trống rỗng, Lộ Vô Khả đứng ở trạm tìm địa chỉ một lúc lâu mới đón được một chiếc taxi.
Lộ Vô Khả lên xe đưa địa chỉ cho tài xế, bác tài nhìn vào rồi nói: "Cô gái, trễ vậy mà còn đi xem người à?"
Lộ Vô Khả cất điện thoại, chỉ ừ một tiếng.
Chỗ đó cách đây không gần, cũng không ở nội thành.
Bóng đêm dễ làm người có cảm giác mỏi mệt, lắc lư trong xe hơi bế tắc Lộ Vô Khả hơi rã rời.
Kết quả đi qua một quốc lộ ở vùng ngoại thành, xe bỗng nhiên thình thịch hai lần, ngay sau đó là bác tài dậm mạnh phanh lại.
Theo quán tính, Lộ Vô Khả thiếu chút nữa đụng vào ghế phó lái.
Cô thấy bác tài xuống xe không rõ nguyên nhân đi quanh xe một vòng rồi lại lên xe, nhưng xe khởi động mãi vẫn không được.
Chiếc xe này ở quốc lộ vùng ngoại thành bị hỏng.
Bác tài gọi cho chỗ sửa xe, nói xin lỗi với Lộ Vô Khả chiếc xe này không thể chạy được nữa, phiền cô gọi chiếc khác.
Lộ Vô Khả mở cửa xuống xe, đứng ở ven đường.
Nhưng ở đây trước không có trấn sau không có cửa hàng nào, gọi nửa ngày cũng không gọi được chiếc xe nào.
Không lâu sau trên quốc lộ có hai đèn xe chiếu tới.
Đêm đen mông lung bị ánh đèn