Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đám người vừa đi, trong phòng lập tức trở nên trống rỗng.
Thẩm Ngật Tây giương cằm với Quách Húc chỉ ra phía ngoài, Quách Húc lập tức ngầm hiểu, đi đến bên ngoài.
Thẩm Ngật Tây cũng từ trên cửa đứng dậy, đi ra ngoài, trước khi rời đi liếc Lộ Vô Khả một cái.
Lộ Vô Khả cũng nhìn anh.
Anh xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng lập tức chỉ còn lại mình Lộ Vô Khả, cái bàn mạt chược kia lúc bọn chúng đi cũng nâng đi theo, để lại vỏ hạt dưa đầy đất.
Lộ Vô Khả từ trên sô pha đứng dậy đến ban công, dưới lầu cái đèn đường hỏng rồi, dưới cột đèn có hai bóng người bên cạnh chiếc xe không rõ ràng, chỉ có điểm đỏ giữa hai ngón tay phá lệ chói mắt.
Nhưng Lộ Vô Khả vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra người nào đó.
Hình như ở đó có người ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên này.
Lộ Vô Khả đứng trong chốc lát rồi đi vào.
Cô đến phòng bà nội, chắc đám người đó không đụng vào căn phòng này, vẫn là một cái giường ván gỗ, một cái tủ quần áo cùng với cái bàn học năm cấp ba cô bỏ đi.
Lúc trước khi bệnh nặng bà nội nói với cô, chờ bà đi liền vứt hết toàn bộ đồ của bà đi, nhưng Lộ Vô Khả không làm.
Cô đứng ở cửa nhìn trong chốc lát, đi vào, ngồi xuống mép giường.
Không hiểu sao Lộ Vô Khả nhớ tới bà nội nằm trên giường này từng nói với cô, bà nói, con à, lấy ơn báo oán đi.
Khi đó cô không hiểu những lời này của bà nội, cũng không biết những lời này có ý nghĩa gì.
Không biết qua bao lâu, chỗ cửa truyền đến một giọng nói nói với cô.
"Nhớ bà nội em?"
Lộ Vô Khả ôm chân ngồi xổm, không nói gì.
Lúc cô vào không bật đèn, đôi mắt đã thích ứng với bóng tối, khi quay đầu lại bị ánh đèn ngoài cửa chiếu đâm vào lông mi run rẩy một chút.
Thẩm Ngật Tây người này như không có xương vậy, đi đâu cũng tìm chỗ dựa một chút, trong tay còn xách theo hai chén thức ăn nóng hổi.
Tầm mắt Lộ Vô Khả dừng trên đó, bao nilon trong suốt phủ một tầng hơi nước.
Nếu không phải thấy anh cầm cái này cô đều đã quên hiện tại đang là ăn cơm chiều.
Thẩm Ngật Tây hơi rũ mắt nhìn cô, cũng chưa nói gì, lười biếng đứng thẳng dậy đi ra ngoài.
Lộ Vô Khả ngồi một lát rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Thẩm Ngật Tây đã ngồi ở sô pha, anh mở chân, hai cánh tay treo trên đùi, miệng ngậm điếu thuốc tay đang mở bao nilon.
Lộ Vô Khả đi qua ngồi xuống sô pha.
"Mua gì vậy?"
"Hoành thánh."
Thẩm Ngật Tây cầm chén canh suông hoành thánh đặt trước mặt cô, lại đưa đôi đũa cho cô.
Lộ Vô Khả nhận lấy.
Chén của Thẩm Ngật Tây hồng hơn một chút, nhiều Lộ Vô Khả ăn không hết, anh kéo gạt tàn thuốc qua dụi tắt thuốc.
Tầm mắt Lộ Vô Khả từ trên người anh thu hồi lại, mở đôi đũa ra.
Hai người lúc ăn cơm đều không thích nói chuyện, một bữa cơm từ đầu tới cuối thật sự an tĩnh.
Nam ăn gì cũng nhanh hơn nữ, chén hoành thánh của Lộ Vô Khả còn chưa ăn được một nửa Thẩm Ngật Tây đã ăn xong rồi.
Lộ Vô Khả chậm rì rì ăn từng miếng nhỏ hoành thánh.
Thẩm Ngật Tây lấy bao thuốc với bật lửa trên bàn dựa vào sô pha, một lần nữa châm điếu thuốc.
Hình như anh giương mắt nhìn cô một cái, nhưng không nói gì, đứng dậy đi ra ban công.
Lộ Vô Khả vừa ăn vừa nhìn ra bên ngoài, ban công không có cửa, Thẩm Ngật Tây dựa lưng vào lan can cúi đầu che lửa châm thuốc, như là nhận thấy gì, anh nâng mí mắt.
Ánh lửa nhảy động trên mặt anh.
Lộ Vô Khả nhìn anh, Thẩm Ngật Tây cũng không dời tầm mắt, cùm cụp một tiếng đóng bật lửa nhét vào túi.
Không hiểu sao Lộ Vô Khả nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau ở trường học, anh hút thuốc ở hành lang cũng nhìn cô như vậy, mang tính xâm lược.
Cô thu hồi tầm mắt, ăn hoành thánh của mình.
Hút xong hai điếu, Thẩm Ngật Tây từ ban công tiến vào.
Lộ Vô Khả vẫn đang nhét vào miệng, anh ngồi xuống sô pha, duỗi tay lấy chén trong tay cô.
Anh nhìn ra cô ăn không nổi nữa.
Lộ Vô Khả để anh cầm đi, lại nhìn anh lấy một cái túi trên bàn, lấy từ trong đó một vỉ thuốc, nói: "Buổi sáng thuốc để trên tủ đầu giường không uống hả?"
Anh bẻ hai viên thuốc ra, giương mắt nhìn cô: "Đừng nói với tôi em không thấy."
Đúng là Lộ Vô Khả có thấy, thuốc đặt trên điện thoại, cô cũng không giảo biện.
Thẩm Ngật Tây vặn chai nước, đưa qua cùng với viên thuốc cho cô: "Uống đi."
Lộ Vô Khả nhìn viên thuốc không nhận.
Thẩm Ngật Tây nói: "Phía dưới đều sưng thành như vậy, còn quật cường đúng không?"
Anh còn có mặt mũi nói à.
Lộ Vô Khả nâng mi nhìn anh: "Anh làm cho đấy."
Thẩm Ngật Tây kéo kéo khóe môi cười: "Tôi làm cho thì thế nào, 5 năm không ngủ với phụ nữ, còn không cho phép tôi làm tàn nhẫn chút à?"
Lộ Vô Khả không nói gì.
"Hơn nữa, không phải em cũng rất sướng à?"
Thẩm Ngật Tây người này, có rất nhiều biện pháp giày vò cô đến dục sinh dục tử.
Tối hôm qua hết liềm rồi làm, ga giường đều ướt hết.
Đương nhiên Lộ Vô Khả biết vậy.
Đến bây giờ hai người nói chuyện với nhau vẫn còn đối chọi gay gắt.
Thẩm Ngật Tây thấy cô không cầm, duỗi tay giữ cằm cô xoay lại, nhét hai viên thuốc vào giữa môi cô.
Lộ Vô Khả muốn né tránh, anh không để cô né.
Anh nói: "Thuốc này uống hạ nhiệt."
Hai viên thuốc vào trong miệng, anh đưa chai nước tới.
Lộ Vô Khả nhìn anh một cái, cầm lấy uống vào.
Thẩm Ngật Tây thấy cô uống thuốc xong, đứng dậy: "Dọn dẹp một chút tôi đưa em về."
Nhà vẫn chưa quét tước, đồ vật cũng chưa mua không có chỗ để nằm.
Cũng không có gì cần dọn, vỏ hộp hoành thánh với rác trên bàn đã được Thẩm Ngật Tây xách đi, anh chờ ở cửa.
Lộ Vô Khả lấy túi xách, cùng anh ra cửa.
Quách Húc đã sớm được Thẩm Ngật Tây bảo trở về, sau khi xuống lầu lên xe, trên xe chỉ có hai người họ, Thẩm Ngật Tây khởi động xe đánh vòng tay lái quay đầu xe: "Tối nay đưa em về chỗ bạn em."
Lộ Vô Khả nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây chú ý tới ánh mắt cô, nhưng không quay đầu nhìn cô.
"Đỡ phải cho thuốc uống không."
Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm sườn mặt anh vài giây, không nói gì, quay đầu lại.
Cô không nói cho anh địa chỉ A Thích ở đâu, Thẩm Ngật Tây cũng không hỏi cô, lập tức lái xe đến nhà A Thích.
----------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Tối đó Lộ Vô Khả về nhà A Thích, lúc tới dưới lầu còn đụng phải At mới tăng ca về.
A Thích không cần nhìn người trong xe cũng biết là ai đưa Lộ Vô Khả về, lên lầu còn lôi kéo cô dò hỏi một phen, hỏi cô với Thẩm Ngật Tây đã xảy chuyện gì rồi.
Lộ Vô Khả nói đúng sự thật, vẫn chưa làm hòa.
Chắc A Thích định hỏi cô gì đó, nhưng nghe cô nói xong cuối cùng vẫn là muốn nói lại thôi không hỏi ra.
Sáng sớm hôm sau Lộ Vô Khả nhận được một cuộc điện thoại từ trung tâm cố vấn tâm lý, nói là tối hôm qua cô hẹn trước được sắp xếp vào chiều nay, bảo cô buổi chiều qua đó.
Lộ Vô Khả nói được.
Có học sinh ban ngày với buổi tối cả ngày đều kín lịch, chỉ có một lát thời gian giữa trưa mới có thể lấy ra để học vũ đạo.
Sau giờ ngọ Lộ Vô Khả lên lớp xong rồi đi ra trung tâm, gọi taxi đến quảng trường gần đây.
Quảng trường đó phía tây là tòa thương trường, phía đông là một ít