Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phía chân trời bị núi nhấp nhô vắt ngang cắt thành một đường gợn sóng.
Lộ Vô Khả tới đoàn xe RIA tìm Thẩm Ngật Tây, bị bảo vệ ngăn ngoài cửa.
Cô gọi điện cho Thẩm Ngật Tây anh không nghe, cuối cùng là bảo vệ gọi cho Tề Tư Minh, Tề Tư Minh mới ra đón Lộ Vô Khả.
Tề Tư Minh lái xe đến cổng lớn đón Lộ Vô Khả vào.
Căn cừ của đoàn xe rất lớn, bên trong có các xưởng của bộ phận, thí nghiệm đoàn xe, đường đua mô phỏng, khu biệt thự cho đội viên sinh hoạt.
Tề Tư Minh lái xe vòng một vòng lớn mới đến bên đường đua, bao gồm nhân viên sửa chữa ở bên trong có mười mấy người.
Bên kia có xe đang đợi ở hậu khu, sau khi khẩu lệnh phát liền xông ra ngoài.
Lộ Vô Khả không tìm thấy Thẩm Ngật Tây trong đám người đó.
Tề Tư Minh tới đây mới nhớ Thẩm Ngật Tây không ở, giải thích với cô: "Ngật ca lên xe Thiệu Tư Trạch để chỉ đạo, chắc một lát là quay lại."
Lộ Vô Khả thu hồi tầm mắt từ bên kia, nhìn Tề Tư Minh: "Cảm ơn."
"Khách khí làm gì," xe Tề Tư Minh ngừng ở một bên, hỏi cô, "Xuống xe xem đua xe một lúc đi, xem bình thường mọi người chơi xe là chơi cái gì, đoán chừng Ngật ca cũng sắp trở lại."
Vì thế Lộ Vô Khả đẩy cửa cùng cuống xe với Tề Tư Minh.
Tề Tư Minh mang cô qua khu nghỉ ngơi bên cạnh, phía dưới để mấy bộ bàn ghế lộ thiên.
Lộ Vô Khả ngồi ở bàn tròn biên xem khoảng cách các xe đua xuất phát
Tiếng bài khí giống như gọng ca thô rách, càng gần thời điểm xuất phát càng gào ngày một cao cao vút.
Cho dù không ngồi trên xe, cũng bị tiếng bài khí dọa cho hãi hùng khiếp vía.
Lộ Vô Khả cũng chưa phát giác thanh âm đang to thêm, lông mi cô theo bản năng run rẩy.
Tề Tư Minh đến tủ lạnh lấy hai lon Coca, đi tới đưa cho Lộ Vô Khả một lon, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh.
Khi Lộ Vô Khả rời giường chỉ uống ly nước, hiện tại miệng khô lưỡi khô, mở nắp lon Coca ra.
Trên thân lon Coca ngưng một tầng hơi nước lạnh lẽo.
Lộ Vô Khả uống một ngụm, hơi ga xộc thẳng lên xoang mũi, cô không cẩn thận bị sặc, nhíu mày ho đến nổi tai cũng đỏ.
Bên cạnh Tề Tư Minh bị dọa sợ, sờ khắp người không tìm được khăn giấy, đứng dậy chô một nhân viên nữ đó cầm bao khăn giấy về.
"Ôi mẹ ơi, trà sữa ——"
Anh ta ý thức được không thích hợp, suýt buột miệng thốt ra.
"Lộ Vô Khả, cậu không sao chứ?"
Lộ Vô Khả nhận khăn giấy, che mũi lại hắt hơi: "Không sao."
"Không sao thì tốt, nếu cậu gặp chuyện, không biết lớp da của tôi còn không, chắc chắn sẽ bị cậu ta lột mất."
Lộ Vô Khả biết anh ta nói giỡn, cô hít hít chóp mũi đỏ lên.
Chua xót do sặc Coca chưa giảm bớt.
Cô để Coca lên bàn, không uống nữa.
Tề Tư Minh lại ngồi xuống bên cạnh, sau khi nhìn điện thoại vừa nghi hoặc vừa hơi nôn nóng: " Lần này Ngật ca đi hơi lâu, hai người này đi làm gì thế?"
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Tề Tư Minh là từ lúc Thẩm Ngật Tây đến đoàn xe này làm huấn luyện viên cậu ta cũng đi theo qua, cha mẹ anh ta đều học y, anh ta không kế thừa nghiệp y của cha mẹ, ngược lại sau khi tốt nghiệp liền đến đoàn xe của Thẩm Ngật Tây hỗ trợ. Tuy rằng kiếm được nhiều tiền hơn hai vị trong nhà, nhưng về nhà thường xuyên bị cha anh ta nhắc mãi đến lỗ tai mọc kén, ở đoàn xe làm bao lâu, thì cha anh ta nhắc bấy lâu.
Nhưng mà cũng may anh ta đi theo Thẩm Ngật Tây lâu như vậy, mới biết được những ân oán thị phi giữa Thẩm Ngật Tây và Thiệu Tư Trạch.
Cho nên lúc nào cũng sợ này hai người đánh nhau.
Hai người nói chuyện không hợp nhau, nửa câu cũng thấy nhiều, không thể dừng xe ở chỗ nào nói nhân sinh nói mộng tưởng đi, hẳn là xảy ra chuyện gì rồi.
Con mẹ nó ở đoàn xe quản chuyện lâu rồi đều trở thành bà mẹ chồng.
Tề Tư Minh ngay cả bản thân cũng mắng.
Trong đầu anh ta đã nghĩ ra 180 trường hợp bạo lực huyết tinh với phương pháp giải quyết, đột nhiên bị giọng nói bên cạnh vang lên cắt ngang.
"Quan hệ giữa Thẩm Ngật Tây với Thiệu Tư Trạch không tốt là vì gì thế?"
Năm ngón tay Tề Tư Minh nắm lon Coca quơ quơ, nhìn về phía Lộ Vô Khả.
Anh ta thấy khó hiểu hỏi: "Sao cậu biết Thẩm Ngật Tây với Thiệu Tư Trạch không hợp? Cậu xem mấy tạp chí bát quái hay gì hả?"
Chắc không thể là Thẩm Ngật Tây nói, Thẩm Ngật Tây không có khả năng là người sẽ lấy chuyện này ra để nó, anh ta quá hiểu biết Thẩm Ngật Tây rồi.
Lộ Vô Khả cũng không nghĩ tới Tề Tư Minh sẽ hỏi cô vấn đề này, sửng sốt một chút, giây tiếp theo quyết đoán bán đứng Thẩm Ngật Tây.
"Thẩm Ngật Tây nói với tôi."
Tề Tư Minh đang uống Coca suýt sặc, mở rộng tầm mắt: "Ngật ca nói với cậu?"
Lộ Vô Khả gật đầu như thật: "Anh ấy nói với tôi."
"Fuck."
Tiểu tình lữ, anh ta không hiểu.
Thì ra Ngật ca bọn họ còn làm vẻ để vợ đau lòng.
"Giữa bọn họ là vì cái gì?"
Tựa hồ Lộ Vô Khả rất hứng thú cái đề tài này, gương mặt ngây thơ của cô, nếu muốn lừa ai thì đúng chuẩn, nghiễm nhiên Tề Tư Minh đã tin cô nói, hỏi cô: "Cái này Ngật ca không nói cho cậu?"
Cô nói chuyện không nháy mắt: "Không."
Tề Tư Minh rảnh rỗi không có việc gì, bóp lon Coca trong tay vang bạch bạch: "Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, là thằng nhóc Thiệu Tư Trạch này, có hơi cứng đầu, cứng tới trình độ nào thì, cậu ta có thể soi mói một chi tiết cả tiếng đồng hồ, không nghe khuyên bảo. Có thể do liên quan đến ba cậu ta qua đời lúc cậu ta còn nhỏ, ở chuyện đua xe quá nghiêm khắc với cậu ta. Nếu không phải vì tính cách này, hiện tại hai người họ cũng không đến mức ầm ĩ đến bế tắc vậy."
Tính tình Thiệu Tư Trạch kém, lười phản ứng người khác ở giới đua xe không phải là bí mật.
Chỉ cần hơi chút hiểu biết về giới này đều biết.
Lộ Vô Khả biết.
Chuyện này còn phải nói tới lúc trước, Tề Tư Minh hỏi cô: "Còn nhớ hồi đại học tôi tổ chức sinh nhật ở quán bar không?"
Lộ Vô Khả nhớ rõ, tối ngày đó cô với Thẩm Ngật Tây ở bên nhau.
Cô nói: "Nhớ, bọn họ còn thi đấu."
"Đối đầu, đúng là không thoát khỏi chuyện này," Tề Tư Minh nói, "Thiệu Tư Trạch, người cậu ta chướng mắt thì khinh thường so, người này cứ vậy, cực kì kiêu ngạo, cho nên cũng đắc tội không ít người."
"Lần đó cậu cũng ở trên xe Ngật ca, hẳn là biết Thiệu Tư Trạch thua bởi Ngật ca, sau này tôi cũng mới biết được sau khi từ đó về Thiệu Tư Trạch liền coi Thẩm Ngật Tây là mục tiêu, sau khi tôi tiếp nhận đoàn xe này là giám đốc trước kia của cậu ta nói cho tôi, vị giám đốc đó cậu cũng gặp qua, lúc trước luôn muốn Ngật ca gia nhập đoàn xe bọn họ, hiện tại đã về hưu."
Tối ngày đó đối với Lộ Vô Khả là một ngày không tầm thường.
Có thể là vì nụ hôn sâu của Thẩm Ngật Tây ở trong xe khắc sâu ấn tượng.
Cô tinh tường nhớ rõ mỗi người, còn nhớ rõ hai người trên hành lang wc nói thằng nhóc Thẩm Ngật Tây đã dính hai mạng người, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Bên kia có chiếc xe xảy ra vấn đề, nhân viên sửa chữa mở ra nắp xe trước ra xem kỹ chỗ nào xảy ra vấn đề.
Tề Tư Minh nhìn bên kia: "Giám đốc đó còn nói với tôi, Thiệu Tư Trạch này, tuy rằng