Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tuy rằng ngày đó đã nói rõ, nhưng đây là chuyện yêu cầu thời gian, sau đó hai người cũng không nhắc lại nữa.
Qua mấy ngày Lộ Vô Khả nhận được thông báo phỏng vấn của một đoàn nghệ thuật trong nước, đoàn nghệ thuật quốc gia cũng không dễ vào, tờ sơ lược lí lịch này của cô là từ lúc trở về nộp cùng với tờ ở trung tâm vũ đạo, như dự kiến đá chìm đáy biển, không nghĩ tới bây giờ lại có hồi âm.
Được đến đoàn nghệ thuật công tác là một cơ hội rất tốt, điểm này Lộ Vô Khả ở nước ngoài đã tự mình trải qua, không phải vì lí do như thể diện hay công việc ổn định, mà là ở trong một đoàn thể như vậy năng lực của bản thân sẽ ngày càng được đề cao, khác nhau lớn nhất giữa trung tâm vũ đạo chính là cô sẽ được đi học, chứ không phải là đi dạy.
Sáng sớm tinh mơ Lộ Vô Khả nhận được tin nhắn, cô chưa bao giờ thấy sáng sớm gửi thông báo phỏng vấn.
Thẩm Ngật Tây đã không ở trên giường, gần đây Thẩm Ngật Tây rất bận, thi sức kéo lớn bé trong nước đều cùng nhau ập đến trong khoảng thời gian này, đoàn xe vội vàng huấn luyện với tham gia thi đấu tích cóp kinh nghiệm.
Tối hôm qua Lộ Vô Khả nằm trên giường, Thẩm Ngật Tây nói chuyện điện thoại với Tề Tư Minh, hình như đang thương lượng sáng nay đến đường đèo để huấn luyện.
Lộ Vô Khả bò dậy, rửa mặt thay quần áo, cầm túi ra cửa.
Gần đây Thẩm Ngật Tây đều dẫn cô đến quán bar ở, nơi này cách trung tâm vũ đạo và đoàn xe gần nhất, tiện lui tới.
Ban ngày quán bar như một hòn đảo cô độc nặng nề yên tĩnh, Lộ Vô Khả xuyên qua phiến yên tĩnh này ra đường gọi xe.
Cô lên xe rồi nhắn tin cho Thẩm Ngật Tây, nói là đi phỏng vấn.
Thẩm Ngật Tây như đang chơi bời lêu lổng không làm việc, rất nhanh liền trả lời, hỏi cô đại khái khi nào kết thúc, xong việc anh đi đón cô.
Cũng không hỏi cô đi đâu.
Lộ Vô Khả nói chưa biết, Thẩm Ngật Tây bảo cô nanh địa chỉ qua, lại nói cô xong việc thì gọi cho anh.
Đoàn nghệ thuật cách đây không quá xa, lúc Lộ Vô Khả đến thì đúng lúc đoàn nghệ thuật ra ngoài biểu diễn, tới đó không gặp ai cả, là một người phụ nữ hai bên tóc đã hơi hoa râm, dáng vẻ vẫn rất ưu nhã ra tiếp cô.
Thoạt nhìn dáng vẻ bà không quá 50-60 tuổi, lại không có vẻ già, hai tay khoác áo choàng, tinh thần khỏe mạnh, cười rộ lên rất hòa ái.
Vừa thấy Lộ Vô Khả đến, bà rất thân thiết cầm tay cô, kéo cô vào trong, không giống người phỏng vấn, ngược lại giống một trưởng bối.
Tuy rằng Lộ Vô Khả không am hiểu hàn huyên với người khác, nhưng cũng không mất tự nhiên, rốt cuộc cô có thể nói là bà nội nuôi lớn, đối với việc trò chuyện với người già, đặc biệt là người hay chủ động tìm đề tài, cô trò chuyện với họ không thành vấn đề.
Bà ấy giới thiệu với cô mình là đoàn trưởng của đoàn nghệ thuật này, bây giờ tuổi lớn, không lâu nữa liền lui về sau. Sau khi dẫn cô vào, bà cho người mang trà lên, Lộ Vô Khả ngồi xuống phía đối diện bàn tiếp khách.
Bà ấy nói hai người đúng là có duyên, lúc tuổi trẻ học cùng một giáo viên, Lộ Vô Khả thế mới biết là người giáo viên ở nước ngoài đã tiến cử cô với vị tiền bối đối diện này.
Nhưng mà đoàn nghệ thuật ưu tú trong nước không phải muốn nhét người vào là nhét được, nó có cơ chế sàng lọc nghiêm khắc, phần lớn là ở lúc tốt nghiệp đại học bắt đầu tổ chức thi tuyển.
Bà ấy nói bà tin tưởng ánh mắt của giáo viên mình, nhưng mà cũng sau khi nhìn cô màn biểu diễn tương quan với lý lịch mới xác định chiêu mộ cô, bảo cô yên tâm, chính yếu là bà xem thực lực, nếu cô khiêu vũ không được lão thì dù giáo viên có khen đến ba hoa chích choè thì bà cũng sẽ không tuyển cô.
Người có tài ai không thích, mọi người đều thích kiểu người tài như thế.
Nhưng lưu trình phỏng vấn của đoàn nghệ thuật chính quy vẫn diễn ra, đưa đề mục phỏng vấn bình thường với những người có am hiểu về vũ đạo là sẽ được phỏng vấn khác. Sẽ cho một chủ đề, một đoạn âm nhạc, sau đó phát huy ngẫu hứng.
Người phụ nữ đó túm áo choàng ở một bên nhìn, không giống như phỏng vấn chính quy, giống như chỉ tới thưởng thức điệu nhảy, càng giống người tới xem hơn.
Dưới ánh mắt này Lộ Vô Khả hoàn thành bài nhảy.
Trong quá trình khiêu vũ, cô cảm thấy có chút kỳ quái, thẳng đến khi bà ấy cười đưa danh thiếp bảo cô mấy ngày nữa lại tới ký hợp đồng, thì cảm giác kỳ quái này mới được chứng thực.
Trên danh thiếp tên của bà ấy là, Thẩm Trác Nghi.
Nhưng Lộ Vô Khả không biểu hiện ra khác thường, tạm biệt như thường.
Chân trước cô vừa đi, sau lưng Thẩm Trác Nghi liền lấy điện thoại ra gọi cho người ta.
----------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lộ Vô Khả ra khỏi chỗ đoàn nghệ thuật, nhìn giờ, chắc Thẩm Ngật Tây vẫn còn bận.
Cô nhắn tin cho Thẩm Ngật Tây nói mình tự về, thuận tiện đi gặp A Thích, từ đây tiện đường đến chỗ A Thích.
Cô muốn đi gặp bạn, Thẩm Ngật Tây cũng không nhất định phải tới đón cô, chỉ bảo cô đừng đi quá muộn.
Hôm nay là chủ nhật, A Thích được nghỉ, Lộ Vô Khả nhắn tin hỏi cô ấy có nhà không. A Thích nói cô ấy đang ở nhà ba mẹ, bảo cô tới trước đi, cô ấy lập tức quay về.
Lộ Vô Khả đến siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, gọi taxi đến phòng thuê của A Thích.
Lúc cô xách đồ lên lầu A Thích vẫn chưa về, nhà A Thích cách đây không xa, không biết là nửa đường có chuyện gì.
Lộ Vô Khả lại đợi một lát, dưới lầu mới truyền đến tiếng bước chân lộc cộc.
Người quen thuộc với nhau chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng có thể nhận ra nhau, Lộ Vô Khả không cần nghe kỹ cũng biết người đang bò lên cầu thang là A Thích.
Quả nhiên lát sau A Thích liền xuất hiện ở đầu cầu thang, hình như cô ấy chạy lên, đỡ tay vịn thở hồng hộc, nhìn thấy Lộ Vô Khả, A Thích cố gắng kéo hai chân mỏi nhừ đi lên.
"Mệt chết tớ," A Thích nói, "Mới nãy kẹt xe, chờ nửa ngày xe không nhích được một chút, tài xế bảo tớ xuống xe, tớ lao trăm mét trở về."
Lộ Vô Khả dáng vẻ mệt gần chết của cô ấy, hỏi: "Vì sao cậu không đi bộ về?"
A Thích móc chìa khóa mở cửa: "Haiz, không phải tớ sợ cậu chờ lâu sao? Mặt trời gắt, hành lang cũng đầy nắng, lỡ thân da thịt non mịn của cậu phơi đen thì làm sao giờ? Tớ không đền nổi cho Thẩm Ngật Tây đâu."
Hành lang mỗi tầng đều có cửa sổ, Lộ Vô Khả cầm túi đồ đứng sau lưng A Thích, nhìn xuống dưới lầu.
"Hứa Uyển Nhu, tên mọt sách còn ở dưới kìa."
A Thích lập tức nhảy tới, thò đầu nhìn xuống : "Mẹ ơi, thiệt hay giả?"
Dưới lầu ngay cả một cọng tóc của tên mọt sách cũng không có, chỉ có một người già tóc trắng đến lóa mắt cưỡi xe điện thình thịch chạy qua.
A Thích xem xong mới biết bị Lộ Vô Khả chơi, bắt đầu cù cô: "Được lắm Lộ Vô Khả, cậu còn cười!"
Lộ Vô Khả sợ ngứa, vặn người trốn.
A Thích nhìn tùy tiện, không sợ bị người ta lừa, nhưng lúc yêu đương lại hơi giống cô gái nhỏ, cũng sẽ thẹn thùng ngượng ngùng, đương nhiên không phải trước mặt mấy người Lộ Vô Khả.
A Thích lại mở cửa, hỏi Lộ Vô Khả: "Sao cậu biết tên mọt sách ở dưới lầu?"
Lộ Vô Khả cảm thấy có chút mới lạ, nhìn chằm chằm vành tai hơi đỏ của A Thích: "Mới nãy tớ nghe cậu gọi tên cậu ta."
"Má," A Thích mở cửa, vào nhà, "Giọng tớ lớn như vậy sao?"
"Còn ổn."
Đột nhiên Lộ Vô Khả nghĩ, nếu là cô, cô có thể chạy trăm mét tới gặp Thẩm Ngật Tây không.
"Đúng rồi Lộ Vô Khả, tối qua về muộn quá nên quên nói với cậu," A Thích để chìa khóa lên tủ giày, "Cũng may nghe lời cậu hẹn tên mọt sách đi ăn, ngay tối qua, nếu không phải rót cậu ta mớ rượu, tớ thấy không biết ngày tháng năm nào cậu ta mới mở miệng với tớ."
Lộ Vô Khả theo sau cô ấy đi vào: "Cậu ta thổ lộ với cậu như thế nào?"
Câu này của cô thực sự làm A Thích lắp bắp kinh hãi, bước chân ngừng lại.
Suýt nữa Lộ Vô Khả tông vào lưng cô ấy: "Sao thế?"
A Thích quay đầu lại nhìn cô: "Lộ Vô Khả, nếu là bình thường cậu sẽ không thèm hỏi, sao hôm nay không chỉ hỏi, còn hỏi như để kham khảo thế?"
A Thích càng nghĩ càng thấy không thích hợp, bỗng nhiên quay đầu nhìn cô: "Má, cậu đừng nói với tớ là cậu muốn học hỏi đấy nhé."
Lộ Vô Khả trầm mặc.
A Thích nhìn mặt cô liền biết xong đời, lấy hoa với sách ra cho cô xem.
Lúc này Lộ Vô Khả mới phát hiện trong tay A Thích cầm một bó hoa hồng.
A Thích vẫn chưa hết giận gõ gõ vào sách hai cái: "Tốt nhất là đừng học theo cái này, tớ nói cậu nghe, cậu đừng có học theo tên mọt sách, nếu là người khác, chắc canh sẽ đập sách vào người cậu ta, nếu không phải đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt thì tớ đã ném sách vào cậu ta luôn rồi."
Lộ Vô Khả nhìn cô ấy lật sách, tất cả đều rậm rạp chữ, còn có số liệu, là sách về ngành khoa học và công nghệ.
"Đây là cái quỷ gì vậy, bây giờ mẹ nó ai còn tặng sách chuyên ngành," A Thích nói, "Hai người bọn tớ học cùng chuyên ngành, nếu không phải lúc trước vì tìm đề tài để nói chuyện với cậu ta, vắt hết óc đem mấy thứ học được ra nói, cư nhiên cậu ta còn cho rằng tớ thật sự thích cái đống quỷ tri thức đó."
Bốn năm đại học cô ấy bị tra tấn điên rồi, tốt nghiệp rồi vẫn phải học, không khác gì đòi mạng cô ấy cả.
A Thích nói với Lộ Vô Khả một hơi không nghỉ, càng nói càng tức, thở phì phò ném sách lên sô pha bên cạnh.
Lộ Vô Khả liếc mắt nhìn quyển sách một cái.
A Thích thấy cô có vẻ hơi hứng thú, đánh gãy ý niệm của cô: "Cậu ngàn vạn lần đừng học theo đấy."
Tầm mắt Lộ Vô Khả thu về, lại nhìn A Thích bỏ hoa lên ngăn tủ.
"Hoa thì cũng được."
Cái này Lộ Vô Khả biết, cô nói: "Con trai không thích hoa cỏ."
"Fuck, đúng thế." A Thích nói.
Lộ