Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~
Tháng Chín thoáng chốc chỉ còn lại mấy ngày, tháng Mười đến trong nháy mắt
Nhiều người mong đợi kỳ nghỉ Quốc khánh* của tháng này, hi vọng bảy ngày này có thể đi ra ngoài vui chơi một lần cho thoả thích.
*Lễ Quốc khánh của Trung Quốc là ngày 1/10.
Lộ Vô Khả làm việc ở quán bar đã được hơn nửa tháng, không có bận như tưởng tượng, bình thường chỉ cần bưng rượu, chuyện khác không cần cô làm.
Bảy ngày lễ Quốc khánh quán bar chắc chắn đông khách, bạn của đàn chị là chủ quán nói làm trong mấy ngày lễ sẽ nhận tiền lương gấp đôi.
Buổi tối Lộ Vô Khả trở về liền gọi điện cho bà nội, mới vừa mở miệng đã bị bà cụ mắng.
"Kiếm được nhiều mấy đồng tiền dơ bẩn kia là thêm được miếng thịt? Khó khăn lắm mới có cái kỳ nghỉ dài mà không muốn về nhà phải không! "
Mẹ nào con nấy, tính tình xấu của bà cụ cùng với đứa con trai cả ngày chơi bời lêu lổng kia không khác nhau mấy.
Bình thường rất thương Lộ Vô Khả nhưng tức giận lên cũng có thể mắng cô tới cẩu huyết lâm đầu*.
*Cẩu huyết lâm đầu – 狗血淋头 – mắng chửi xối xả, mắng té tát.
Lộ Vô Khả chỉ mới nói vài câu là mấy ngày Quốc khánh muốn ở lại đi làm không về, bà cụ đã mắng cô một trận, còn cúp điện thoại luôn.
Không giống bà nhà người ta hỏi han cháu gái ân cần, hiền từ hòa ái căn bản cùng bà không liên quan chút nào.
Bà nội giọng lớn, A Thích nằm chơi di động ở giường bên cạnh cũng nghe được.
Thấy bà cụ đã cúp điện thoại, cô ấy vứt điện thoại lên giường, lăn lông lốc từ trên giường bò dậy gọi Lộ Vô Khả.
Lộ Vô Khả ngồi ở bàn học quay đầu lại nhìn cô ấy.
A Thích muốn an ủi cô, đắn đo tìm từ thật lâu mới nói: "Thật ra bà rất nhớ cậu, cậu nghĩ xem cậu bao lâu rồi chưa về. "
Kết quả nói xong phát hiện Lộ Vô Khả còn bình tĩnh hơn cả mình, nhìn mình như tên ngốc: " Tớ biết mà".
A Thích lúc này mới phản ứng lại " Cũng phải. "
Lộ Vô Khả hiểu bà cô nhất, dù gì đã sống với nhau hơn mười mấy năm, từ khi mẹ cô mất chính bà nội đã nuôi cô lớn.
Nhưng hiện tại bà nội lớn tuổi thân thể không còn được như trước kia, không thể làm việc nặng, Lộ Vô Khả có thể làm nhiều hơn một chút thì liền có thể làm nhiều hơn một chút.
A Thích lại hỏi Lộ Vô Khả : " Vậy cậu tính thế nào? Về nhà hay là ở lại đi làm? "
Lộ Vô Khả giống như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục cầm bút làm bài tập: " Về nhà, nếu không bà nội có thể tìm đến tận trường học."
A Thích cười: " Thật đúng vậy."
Nói xong lại nhìn đầu tóc Lộ Vô Khả mà phát sầu: " Lộ Vô Khả, tớ bắt đầu hối hận ngày đó dẫn cậu đi nhuộm tóc, sớm biết vậy mua tóc giả là được."
Cô ấy tưởng tượng đến tính tình ngoan cố của bà cụ liền chột dạ: " Nếu để bà nội nhìn thấy cái mái tóc so với bà chỉ kém mấy tuổi, có khả năng bà sẽ mồi lửa đốt trụi quả tóc này."
"Nếu biết tớ dạy hư cậu liền thảm hơn, tớ đời này cũng đừng nghĩ đến ăn một hạt gạo nào nhà cậu nữa, bà thấy tớ lần nào sẽ lấy chổi đánh tớ lần đó."
Lộ Vô Khả làm xong bài tập, xoay người ném lên bàn cô ấy, các cô học kỳ này có mấy môn là khoá học bắt buộc nên được học cùng nhau.
"Bài tập tớ bỏ trên bàn cậu, mau chép lại đi."
Chờ lát nữa đi học phải nộp bài tập, A Thích nghe bài tập đã làm xong, lăn lóc bò ra khỏi giường đi chép bài.
Trong ký túc xá có chút buồn, Lộ Vô Khả đi ra ngoài ban công thông khí.
Phía dưới có cái đèn đường bị hỏng, ánh sáng mỏng manh lập loè, giống hơi thở thoi thóp của người bệnh.
Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm vào cái đèn đường kia, không biết nghĩ tới cái gì.
Trong mắt đen như mực, không có ánh sáng.
Phòng tắm ở ban công, lách cách một tiếng có người mở cửa đi ra.
Vu Hi Nhi một tay lau tóc, một tay cầm di động chơi, mắt không nhìn đường, bên ngoài lại tối, cô ấy ra cửa không chú ý liền đâm vào người Lộ Vô Khả, điện thoại không cầm chắc lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.
Lộ Vô Khả cũng không phát giác cô ấy ra tới, mới lấy lại tinh thần.
" Thật ngại quá."
"Ôi, xin lỗi." Vu Hi Nhi cũng đồng thời mở miệng.
Hai người liếc mắt nhìn một cái, Lộ Vô Khả nhắc nhở cô ấy: " Nhìn xem di động có hư không? "
Vu Hi Nhi lúc này mới ngồi xổm xuống cầm di động lên, màn hình không vỡ, cô ấy nói không sao cả.
Ký túc xá bốn người bốn tính cách, nói nhiều nhất thuộc về A Thích, Tưởng Thanh tính cách tốt, ai cũng chơi nhưng không thân, Vu Hi Nhi đôi khi mấy ngày không thấy bóng dáng, Lộ Vô Khả tuy rằng không hướng nội nhưng là người tương đối ít nói.
Cho nên ở ký túc xá này, hai người không thân nhau nhất chính là Vu Hi Nhi và Lộ Vô Khả.
Di động Vu Hi Nhi vang lên âm báo tin nhắn.
Lộ Vô Khả thức thời mà rời khỏi ban công.
Vu Hi Nhi không để ý đến quyền riêng tư của mình chút nào, cô ấy xem tin nhắn xong cũng không quan tâm Lộ Vô Khả còn ở đây hay không liền trả lời lại bằng giọng nói, ngữ khí không tính là tốt.
"Tôi nói không đi là không đi, anh là bố tôi hay sao anh quản tôi."
Lộ Vô Khả giống như không nghe được, bước chân cũng không dừng lại, về phòng thu dọn đồ chuẩn bị đi học.
----------------------------------------------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Nhân duyên của Thẩm Ngật Tây người này đến chỗ nào cũng đều không tệ, đặc biệt ở trong cái vòng tròn kết giao của anh.
Giữa đàn ông có thể trở thành huynh đệ đôi khi chỉ cần dựa vào cái sở thích hợp nhau, một phút của câu chuyện cũng có thể chia sẻ với nhau chân thành.
Giống Thẩm Ngật Tây người chơi xe, trong cái vòng kết giao đó tùy tiện xách ra một người đều là tính khí hoang dã không sợ chết, giống như cái mạng được sinh ra là để dùng cho những cuộc đua.
Chơi đua xe đốt tiền, người có thể chơi được đều không phú cũng quý, nhưng cũng không chịu nổi mấy kẻ điên không sợ trời không sợ đất, người khác tồn tại là vì ăn uống muốn cuộc sống đầy đủ không lo thiếu thốn, anh là vì ăn bữa nay đua xe ngày mai không ăn cũng được.
Thẩm Ngật Tây có một người bạn là Vương Tiệm Đông chính là người như vậy. Trước kia là người thành thành thật thật đi đường quy củ, từ năm 26 tuổi ấy đụng mặt với xe sau liền đi theo con đường này, đua xe chạy từ trời Nam đến đất Bắc lại không có sự nghiệp đàng hoàng, toàn bộ tài sản đều đem đổ vào.
Người này gần đây mới từ bên Quý Châu trở về, trên người nghèo đến nổi tiền ăn cơm cũng không có, một cuộc điện thoại gọi Thẩm Ngật Tây ra "cứu viện".
Lúc ấy Thẩm Ngật Tây cũng nhàn rỗi không có việc gì, đang bơi lội, nghe điện thoại xong thay đồ đi qua.
Nhìn thấy Vương Tiệm Đông giống như mấy tháng rồi chưa tắm rửa, tóc dài che mắt, râu ria xồm xoàm, lấy thêm cái chén nữa là không khác người ăn xin mấy.
Thẩm Ngật Tây hỏi hắn sao không " tân trang nhan sắc" một chút, Vương Tiệm Đông nói không có biện pháp, ngay cả tiền ăn cơm còn không có chứ nói gì đến tiền đi cắt tóc, mát xa.
Thẩm Ngật Tây dẫn hắn đi ăn cơm, anh