Đời người vô cùng thâm ảo*, Hạ Minh sống ba mươi lăm năm, vẫn chưa thể nghiệm ra rất nhiều thứ.
Có lẽ có rất nhiều thứ đều không thể nói rõ đạo lý ở trên đời này, tình yêu là thứ đầu tiên.
(*深奥: Sâu không lường được.)
Nụ hôn này thật dài, ôn nhu đến mức khiến người say mê.
Hạ Thiên chưa đã thèm ghé vào ngực Hạ Minh, nói với Hạ Minh một cách ngây thơ, “Cảm giác hôn môi thật tốt.”
Hắn nhìn thấy Hạ Thiên cười rộ lên, cười đặc biệt vui vẻ, Hạ Minh cảm thấy hoảng hốt.
Thật thần kỳ, trên thế giới này có thể có một người, chỉ vì một nụ hôn của hắn, liền vui đến mức giống như nhặt được trân bảo.
Loại cảm giác này khiến Hạ Minh không còn cô độc về thân thể và tinh thần nữa, Hạ Thiên là lò sưởi nhỏ của hắn.
“Không đúng, bởi vì người hôn là ba ba, cho nên mới cảm thấy thật tốt.” Hạ Thiên nghiêm túc sửa đúng câu nói vừa rồi của mình.
Hạ Minh đưa tay xoa mặt Hạ Thiên, vệt đỏ hôm qua đã gần như tan hết.
Hạ Thiên bắt lấy tay hắn, dùng mặt cọ cọ lòng bàn tay hắn, giống như một con mèo con ngoan ngoãn.
“Ba ba, chúng ta hôn môi.”
“Ừ.” Hạ Minh sờ sờ chóp mũi một cách không được tự nhiên.
“Cho nên ba ba nghĩ thế nào? Con hôn ba rồi, con còn liếm cho ba…” Hạ Thiên một bên nói một bên cầm phía dưới của Hạ Minh.
Không hề nghi ngờ, Hạ Minh lại cứng ngắc một cách đáng xấu hổ.
“Ba ba, thân thể ba thành thật hơn miệng ba nhiều.
Thích chính là thích, sao ba cứ lằng nhằng như thế? Thừa nhận thích con khó vậy sao?”
Kỳ thật không khó, đều đến một bước này rồi, “Quả thật là ba, thích con.”
Có lẽ Hạ Thiên không nghĩ tới Hạ Minh vẫn luôn treo từ chối ở bên miệng, thế nhưng thay đổi thái độ mau như thế, kinh ngạc đến mức miệng đều không khép được.
Hạ Minh buồn cười búng búng trán cậu, Hạ Thiên mới giống như hoàn hồn, ôm cổ Hạ Minh, “Thật sao?”
“Thật.”
“Không phải dỗ con?”
“Không phải.”
Hạ Thiên cười rộ lên, dán đến bên miệng Hạ Minh, muốn tìm lại cảm giác ngọt ngào vừa rồi, lại bị Hạ Minh dùng tay chặn.
Nụ hôn của cậu dừng ở lòng bàn tay Hạ Minh.
“Ba cần phải nói rõ với con một chuyện.”
“Ba nói đi.” Hạ Thiên thế nhưng liếm lòng bàn tay Hạ Minh.
Hạ Minh nhíu nhíu mày, nhéo cằm Hạ Thiên, để khuôn mặt nhỏ trêu chọc người này cách xa mình một chút.
Hạ Thiên hất đầu một cách bất mãn, thoát khỏi trói buộc của Hạ Minh, lại dán người tới, vùi đầu vào hõm vai Hạ Minh.
“Trước giờ ba chưa từng có suy nghĩ không sạch sẽ với con, ba dẫn con về cũng không mang theo mục đích không thuần khiết.” Hắn thề với trời, hắn thật sự chưa từng có ý dâm Hạ Thiên và bản thân.
“Con biết nha.”
“Hả?”
“Nếu ba có ý tưởng với con ngay từ đầu rồi, con còn phải phí nhiều tâm tư như vậy sao?” Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, “Con liền bắt đầu nỗ lực từ sớm.
Chính là, ba ba có chút quá ngay thẳng, cái gì cũng không nghĩ nhiều.”
Hạ Minh nhíu nhíu mày, hắn cẩn thận nhớ lại, ngoài việc Hạ Thiên quá mức dính người, hắn cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào.
Hạ Thiên thấy vẻ mặt mê mang của Hạ Minh, bĩu môi, “Biết ngay ba không biết gì hết, đối với ba là phải trực tiếp.”
“Cái khăn quàng cổ con đan cho ba, là đồ đôi đó ba ba, mang đi ra ngoài mọi người sẽ cho rằng hai chúng ta là một đôi.” Hạ Thiên ném một manh mối rõ ràng cho hắn.
Hạ Minh biết cái đó, nhãi ranh thật đúng là đã đào hố cho hắn từ sớm rồi.
“Còn nữa nha, không phải lúc trước con có một thời gian không nghe lời sao….”
“Hiện tại con cũng không nghe lời.” Hạ Minh nghĩ tới liền bực, trừng mắt với Hạ Thiên một cái.
Hạ Thiên không hề sợ hắn, lại bật cười khanh khách, “Dù sao, con không nghe lời, chỉ là muốn khiến ba để ý con hơn.
Ba vừa bận liền không thèm để ý đến con, cả ngày con đều không thể nói với ba được mấy câu.” Hạ Thiên nhìn Hạ Minh một cách ủy khuất.
Hạ Minh bừng tỉnh đại ngộ, tầm mắt hắn rơi xuống vành tai Hạ Thiên, tên của hắn đã từng được treo ở nơi đó, “Lỗ tai cũng vậy sao?”
“Đúng nha, con đều rõ ràng như vậy, đáng tiếc ba ba chính là không nhìn ra.” Hạ Thiên lắc lắc đầu bất đắc dĩ, đột nhiên cậu nghĩ ra gì đó, ghé đến bên tai Hạ Minh, dùng âm hơi nói với Hạ Minh, “Con còn nhân lúc ba ngủ, trồng dâu tây ở sau gáy ba nữa đó!”
“Cái gì?” Hạ Minh giật mình ngồi bật dậy.
Hắn xem như hiểu ra, vì sao có một khoảng thời gian ánh mắt nhìn hắn của trợ lý có chút phức tạp.
Cô gái trẻ không nói gì, tìm một cái khăn vuông* cho hắn, lúc ấy hắn còn cảm thấy không thể hiểu nổi.
Sao hắn có thể nhìn sau gáy mình được chứ?
(*块方巾: Khăn Turban cột cổ.)
Hạ Thiên thấy sắc mặt Hạ Minh trầm xuống, cảm thấy có