“Hạ Thiên!”
Hạ Minh thật sự nổi giận, nhưng Hạ Thiên mặc kệ khuôn mặt đã viết đầy phẫn nộ của hắn.
Hạ Minh trơ mắt nhìn Hạ Thiên bò lên giường hắn, lại leo lên người hắn.
“Con biết con đang làm gì không?”
Hạ Thiên gật đầu, thoạt nhìn ngoan ngoãn cực kỳ.
“Không, được!”
Hạ Minh chọc mạnh vào trán Hạ Thiên, Hạ Thiên bị ép ngửa đầu ra sau, có chút ủy khuất, “Vì sao không được?”
Còn dám hỏi vì sao!
“Cậu kêu tôi là gì?”
“Ba ba.”
Hạ Thiên nắm một tay của Hạ Minh lên, dùng mặt cọ cọ lòng bàn tay Hạ Minh, nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Minh không chớp mắt, giống như muốn nhìn thấu Hạ Minh.
“Cậu còn biết tôi là ba ba cậu! Cậu từng thấy ba ba cùng con trai làm với nhau không!” Hạ Minh tức đến bật cười.
Hạ Thiên bĩu môi, hạ một nụ hôn xuống đầu ngón tay Hạ Minh.
Hạ Minh giống như bị bỏng, rút tay về một cách thô bạo, không cẩn thận để móng tay cào qua mặt Hạ Thiên, nghe thấy Hạ Thiên “a” một tiếng.
“Chính là chúng ta cũng không phải ruột thịt!” Hạ Thiên đúng lý hợp tình.
“Vậy cũng không được!” Hạ Minh nhìn chằm chằm vào đường màu đỏ trên mặt Hạ Thiên, có chút hối hận, giọng điệu mềm nhũn.
Hạ Thiên thấy đạo lý là giảng không thông rồi, nhưng tác dụng của thuốc nhất định là thông.
Người Hạ Minh thật nóng, có một thứ thô cứng đụng vào mông Hạ Thiên.
Hạ Thiên đưa tay sờ soạng, cách qua vải dệt cầm lấy dương v*t của Hạ Minh, kích cỡ dọa cậu giật mình, cậu nghĩ bị một thứ như thế này đâm vào trong thân thể, liệu cậu có chết không?
Giờ phút này Hạ Minh mẫn cảm đến không xong bởi vì tác dụng của thuốc, khoảnh khắc bị cầm chặt, hắn nhịn không được giật nảy mình.
Hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được con thỏ nhỏ chết bầm này vậy mà thật sự dám…
Hạ Minh cảm thấy kích thích này có chút lớn.
“Ba, có phải ba rất khó chịu hay không?” Hạ Thiên vùi đầu vào cổ Hạ Minh, dụ dỗ Hạ Minh, “Con giúp ba được không?”
Hạ Thiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Minh, cầm tay Hạ Minh mó xuống dưới váy.
Sau đó Hạ Minh liền hóa đá.
Phía dưới váy của Hạ Thiên trơn bóng, ngay cả quần lót cũng không có.
Hắn sờ về phía kẽ mông của Hạ Thiên một cách không xác định, quả nhiên là ướt…
Nhãi ranh này đều đã lên kế hoạch hết rồi.
Hạ Thiên có chút ngượng ngùng cọ cọ cằm Hạ Minh, “Ba ba nhẹ một chút, con sợ đau.”
Hạ Minh thở dài, lúc này xốc Hạ Thiên lên khỏi người một cách dứt khoát lưu loát.
Hạ Thiên ngã ngồi trên giường, cái chân bị tật kia vắt ở mép giường, nhìn Hạ Minh một cách vô cùng đáng thương, hốc mắt nhanh chóng chứa đầy nước mắt.
Hạ Minh đi vào phòng vệ sinh.
Hắn có chút xấu hổ buồn bực, hắn không thể không thừa nhận, Hạ Thiên vẫn là có sức hấp dẫn đối với hắn, bởi vì sau khi sờ mông Hạ Thiên để xác nhận mục đích, phía dưới của hắn căng đến lợi hại.
Có lẽ cho dù hôm nay Hạ Thiên không bỏ thuốc hắn, hắn cũng sẽ cứng.
Chính là trước đó, hắn chưa từng có ý tưởng không nên nào đối với Hạ Thiên, hắn thề.
Chỉ một lần hôm nay, khiến cho hắn tràn ngập cảm giác tội ác.
Hạ Thiên còn nhỏ, nhưng hắn là một người lớn.
Hắn tự vuốt hai lần, nhưng phía dưới vẫn rất tinh thần, nhìn dáng vẻ này, là phải ngóc đầu cả đêm rồi.
Hắn đi giải quyết cầu chì, quả nhiên, đẩy cầu chì lên, trong phòng lập tức đèn đuốc