Xe lần lượt chạy đến nhà hàng Trần Vãn đã đặt trước.
Hôm nay Trần Vãn lại không nói lung tung gì nữa, có lẽ là ở trước mặt trẻ con, bận tâm mặc mũi, Hạ Minh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nhìn tư thế của Trần Vãn, rất có tính toán theo đuổi người, một hơi Hạ Minh mới thả lỏng lại nghẹn lên.
Nói ở trình độ nào đó, hắn đây là bị kẹt trong trận Tu La sao? Ngồi bên cạnh là người yêu nhỏ trong tương lai, ngồi đối diện là tiền nhiệm.
Hạ Minh bị kẹp ở bên trong, quả thật không thể dày vò hơn được nữa.
Bữa cơm này dĩ nhiên rất xấu hổ.
Trần Vãn nói chuyện phiếm với hắn, nội dung thì sao, liền xoay quanh hồi ức đã qua, khoảng thời gian đại học của bọn họ.
Được Trần Vãn dẫn dắt, Hạ Minh cũng nhớ lại không ít chuyện thú vị, trò chuyện trò chuyện, liền cảm thấy không còn đáng xấu hổ như vậy nữa.
Nhưng sắc mặt của Hạ Thiên dần không tốt có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đầu nhỏ gục xuống, chỉ lo vùi đầu ăn, ánh đèn màu vàng ấm hắt ra một mảng tối nhỏ xuyên qua hàng mi của cậu.
Việc này đổi thành ai cũng không dễ chịu, Hạ Minh hiểu tâm tư của Hạ Thiên.
Sớm biết rằng như vậy, khuyến khích hắn ăn cơm cái gì? Tiện nghi dễ chiếm như vậy sao? Nhưng Hạ Minh vẫn là cầm tay của Hạ Thiên ở dưới bàn.
Hạ Thiên lập tức quay đầu nhìn hắn, có chút ánh nước ẩn nấp trong đôi mắt, cậu mếu máo, hạt đậu vàng liền rơi xuống, ủy khuất tràn đầy cả khuôn mặt.
Hạ Minh vội túm tờ giấy lau nước mắt cho cậu, Trần Vãn cũng có ánh mắt lập tức không nói nữa.
Hạ Minh nắm tay Hạ Thiên, nhích tới gần hỏi cậu, “Về nhà chưa?”
Hạ Thiên lắc lắc đầu, Hạ Minh sờ sờ mặt Hạ Thiên, ướt dầm dề.
Hạ Thiên khụt khịt mũi, đưa tay chỉ món cá cách vị trí của mình có hơi xa, “Ba ba, con muốn ăn món kia.”
Hạ Minh vội khắp một miếng vào trong bát của Hạ Thiên.
Hạ Thiên không động đũa, nhìn Hạ Minh với ánh mắt trông mong.
Hạ Minh hiểu ý, lọc sạch xương cá.
Nhưng Hạ Thiên vẫn không động…
“Gỡ sạch xương rồi, ăn đi.”
Ai biết tổ tông nhỏ này trực tiếp há to miệng với hắn, ý là muốn hắn đút.
Còn có người khác ở đây….
Hạ Minh vò vò đầu Hạ Thiên, “Tự ăn đi.”
Hạ Thiên bĩu môi đầy bất mãn, xoay người về.
Trải qua một chút nhạc đệm như thế, không khí không tìm về được nữa, đề tài cũng không tiếp tục được.
Hạ Minh bị nước mắt của Hạ Thiên làm cho tâm phiền ý loạn, thật sự muốn mau về nhà.
Hạ Thiên hành động nhanh hơn hắn, không biết cọng thần kinh nào bị hỏng rồi, lau nước mắt đi toilet.
Hạ Minh nói lời xin lỗi với Trần Vãn, lần sau có cơ hội mời Trần Vẫn ăn cơm.
Khi hắn đuổi đến toilet, Hạ Thiên đang rửa mặt, lúc ngẩng đầu hai mắt hồng hồng.
“Sao lại khóc nha?” Hạ Minh rút tờ khăn giấy đưa cho Hạ Thiên lau mặt, “Nói với ba một chút?”
Hạ Thiên nhìn về phía Hạ Minh không chớp mắt, sương mù lại tụ ở trong mắt, “Con thật chán ghét bản thân.”
Này khiến Hạ Minh sợ chết khiếp, hắn vốn cho rằng vấn đề xảy ra ở trên người mình, Hạ Thiên chỉ là ghen do thấy hắn và Trần Vãn nói chuyện.
Hắn ôm bả vai Hạ Thiên, kéo Hạ Thiên vào trong lòng mình, giọng điệu ôn nhu, ” Có chuyện gì vậy bảo bối? Sao con lại chán ghét bản thân chứ?”
Hạ Thiên vùi đầu vào trong ngực hắn, giọng buồn buồn, “Con chán ghét mình tuổi nhỏ, không thể ở bên ba, bằng không ba liền có thể nói cho chú ta con là bạn trai của ba một cách quang minh chính đại.
Con chán ghét mình sinh trễ như vậy, con không hề biết gì về khoảng thời gian ba và chú ta trải qua với nhau.
Con chưa từng thấy ba ba ở trong miệng chú ta, ba ba nghe giảng bài, ba ba chơi bóng rổ, ba ba ngủ nướng ở ký túc xá, tất cả đều chưa từng thấy… con cảm thấy con bỏ lỡ ba rất nhiều năm rất nhiều năm.
Con cảm thấy hâm mộ lại ghen ghét, lòng của con thật sự khó chịu.”
Hạ