Có lẽ là bước vào thời kỳ ngược nước*….
bởi vì Trần Vãn trốn trách nhiệm bị đưa ra bàn tán nhưng cũng là nằm trong dự kiến, ngoài dự đoán chính là nhóm trợ lý cùng bộ phận quản lý đã sắp xếp cho hắn một tiết mục trong buổi họp thường niên của công ty.
(*水逆 thủy nghịch: hoàn chỉnh là sao thủy đi ngược chiều, chỉ những chuyện xui xẻo, làm gì cũng không thuận.)
Làm người vẫn là không thể quá thân thiết.
Hạ Minh nhìn chằm chằm động tác vũ đạo lắc eo vặn hông trên màn hình di động, cảm thấy thẹn đến mức ngón chân cuộn vào nhau.
Biểu diễn cái này xong rồi, mặt mũi có còn không?
Hiện tại hắn vừa thấy trợ lý liền nghiến răng nghiến lợi, nhưng trợ lý làm lơ ngọn lửa thù hận ở trong mắt hắn, còn cười hì hì với hắn, còn tặng hắn một chậu xương rồng, bảo hắn nhìn cây xanh nhiều hơn để bảo vệ mắt.
Hạ Minh thật muốn biểu diễn tiết mục xương rồng đâm vào mắt người ngay tại chỗ cho cô xem.
Thời gian luyện tập chỉ có một tuần, sau khi tan tầm Hạ Minh ở lại công ty luyện tập với nhóm người trẻ tuổi một tiếng.
Gần một tuần nay Hạ Thiên đều phải về nhà một mình.
Lúc này liền đặc biệt có thể cảm nhận được Hạ Thiên thật tốt, Hạ Minh vừa về đến nhà, đồ ăn thơm ngào ngạt nóng hôi hổi đều đã chuẩn bị xong.
Mỗi ngày nhà cửa đều được dọn dẹp không dính một hạt bụi trần, nhìn xem muốn thư thái bao nhiêu liền thư thái bấy nhiêu.
Tương đối bối rối chính là, nếu hắn muốn luyện tiết mục nhiều hơn, chỉ có thể lén lút trốn vào trong phòng làm việc.
Mấu chốt là mắt Hạ Thiên quá bén, vừa thấy hắn liền cảm thấy có vấn đề.
Hắn trốn đi đâu, hai mắt Hạ Thiên liền đuổi theo hướng đó.
Hạ Minh dứt khoát đóng cửa phòng làm việc, khóa lại.
Lúc này Hạ Thiên càng tò mò hơn, cũng không biết ba ba cậu mỗi ngày lén lút chuẩn bị cái gì.
Thế là Hạ Thiên tìm mọi lý do để gõ cửa, đưa trái cây, đưa cà phê, đưa sữa bò, không giải được đề trên trường….
Hạ Minh thường xuyên bi dọa đến mức trái tim nhảy bình bịch.
Cuối cùng vẫn là sơ hở, có ngày quên khóa cửa, tiếng đập cửa của Hạ Thiên quá nhẹ, kết quả hắn quay người lại, đụng phải Hạ Thiên.
Căn cứ vào kinh nghiệm trước đó, Hạ Thiên cho rằng cửa này không mở ra, kết quả vừa xoay chốt, cửa liền mở, cậu liền nhào vào bên trong theo quán tính, ồ, không, nhào vào ngực ba ba ở bên trong cánh cửa.
Lúc ấy Hạ Minh đang hất một bên hông với một tư thế cực kỳ vặn vẹo, xoay người lại liền bị Hạ Thiên nhào vào trong lòng.
Trọng tâm của hắn vốn đã không ổn, lung la lung lay liền ngã xuống, làm nệm thịt thật dày cho Hạ Thiên, ngã đến lục phủ ngũ tạng đều đảo loạn.
Còn may Hạ Thiên tay mắt lanh lẹ bảo vệ đầu của Hạ Minh, miễn cho hắn bị chấn động não.
Hạ Thiên bò dậy khỏi ngực hắn, lại kéo Hạ Minh lên, “Ba… đang làm gì vậy?” Lúc này cậu mới có thời gian thưởng thức tư thế vừa rồi của Hạ Minh, nhịn không được cười ha hả.
Trách chỉ có thể trách động tác của Hạ Minh thật sự buồn cười.
Hạ Minh thở dài, kiểm tra chân mình trước, kết quả khiến hắn thật thất vọng, không bị thương tí nào, ngã một cú vô ích.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên vui sướng khi người gặp họa đến mức không thẳng nổi eo, liền giận không có chỗ xả.
“Sao con không gõ cửa?”
“Con gõ rồi, là ba không nghe thấy.” Hạ Thiên đến gần Hạ Minh, bắt lấy vạt áo của Hạ Minh, vẻ mặt ngây thơ, “Ba ba, ba chuẩn bị cái gì vậy? Tư thế vừa rồi… ha ha ha….
đừng nói là ba muốn nhảy nha?”
Hạ Minh khóc không ra nước mắt.
Hắn phải có trách nhiệm với công việc, hắn còn phải hi sinh mặt mũi góp phần vào việc xây dựng đội ngũ công ty, hắn chỉ kém viết một chữ ‘Khó’ ở trên trán.
Hạ Thiên cười thật lâu mới ngừng, cầm di động Hạ Minh đặt trên bàn mở ra đoạn video cay mắt kia, cơn buồn cười mới vừa dừng lại không khống chế được.
Hạ Minh khoang tay nhìn Hạ Thiên cười đến ngửa tới ngửa lui với vẻ mặt lạnh nhạt, “Con xong chưa?”
Hạ Thiên ngừng cười, giơ ngón cái với Hạ Minh.
Hạ Minh khom lưng nhặt dép lê, Hạ Thiên vội túm chặt cánh tay hắn, “Con biết cái này! Con dạy cho ba!”
“Biết cái gì?”
“Nhày cái này nha, bọn con từng nhảy ở trường rồi.” Hạ Thiên nói xong liền chỉnh lại động tác cho Hạ Minh, “Vừa rồi ba làm không đúng, phải đặt trọng tâm ở đùi.”
Hạ Minh không hiểu mấy thứ này, Hạ Thiên bảo hắn làm gì hắn liền làm cái đó, nhưng sau khi trải qua chỉ điểm, thật sự không còn kỳ cục như vậy nữa.
Hạ Minh mừng rỡ, vò vò đầu Hạ Thiên, “Hừ, rất lợi hại.”
Hạ Thiên nhấp miệng cười, có chút đắc ý lại có chút ngượng ngùng.
Đã có cứu binh, Hạ Minh tiến triển thuận lợi hơn nhiều.
Nhưng cũng không trông chờ vào hắn quá xuất sắc, có thể hoàn thành hết động tác đã cảm ơn trời đất rồi.
Động tác riêng lẻ vẫn rất buồn cười, nhưng Hạ Thiên thấy nhiều liền miễn dịch.
Lúc không cười nhạo hai người vẫn là rất hiền hòa.
Luyện tập đến không sai biệt lắm, Hạ Thiên nói Hạ Minh dẫn theo người nhà tham gia buổi họp thường niên.
Hạ Minh không nguyện ý lắm, dù sao không xác định biểu diễn chính thức có bị xấu mặt hay không, nhưng không chịu nổi quỷ quấy rối ngày nào cũng thổi gió bên tai.
“Được được được.” Khi Hạ Thiên đưa ra lời đề nghị lần thứ n, Hạ Minh thỏa hiệp.
“Nhưng con phải ngồi xa một chút.”
Ngồi xa chút hẳn là sẽ không thấy rõ sân khấu đi?
Kết quả hiện trường buổi họp thường niên, tiết mục khác Hạ Thiên ngồi xa như mong đợi, ngay cả đầu cũng không nâng, chỉ lo ăn bánh kem trong khay mình, vừa đến lượt hắn lên sân khấu, Hạ Thiên lại trực tiếp móc camera từ trong túi xách ra vọt tới hàng đầu tiên.
Hạ Minh suýt nữa phun ra một ngụm máu già ngay tại chỗ.
Hôm nay Hạ Minh mặc một bộ vest bó sát người, giày da đế đỏ, nhảy trong bộ đồ này, quả thật phô trương* đến tận cùng, nhân viên dưới sân