Không có Thẩm Húc và Thẩm Hạ Thần bám theo, Thẩm Ngọc Hà cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Dù sao từ trước đến nay, y với loại người chính trực như Thẩm Hạ Thần hay Lâu Vũ hoàn toàn không hợp nhau chút nào.
Thẩm Ngọc Hà xoay quạt, ánh mắt bất chợt dừng lại bên bờ sông Tô Lạc.
Nước sông trong veo, liễu xanh mướt rủ xuống mặt sông.
Quả là nơi thích hợp cho các nam thanh nữ tú gặp mặt nhau.
Nhưng đáng chú ý hơn cả là nơi ấy có một thiếu nữ đang dồn sức kiễng chân rướn người, mong muốn có thể chạm được vào chiếc khăn tay bị mắc trên cây.
Có lẽ nàng đã đứng như vậy rất lâu rồi, gương mặt xinh đẹp đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, hai gò má cũng ửng đỏ như lỡ tay thoa phấn quá nhiều.
Thiếu nữ tức đến mím môi đỏ, mắt hạnh đã sớm long lanh nước.
Ngay lúc nàng muốn bỏ cuộc, phía sau chợt dán lên một thân thể ấm nóng.
Cơ thể nàng theo bản năng cứng còng, hoàn toàn không biết phản ứng ra sao.
Đến khi người phía sau vươn tay giúp nàng gỡ khăn tay ra khỏi cành, thiếu nữ mới giật mình vội vàng lùi lại.
Nàng ôm lấy thân mình, đầy cảnh giác mà nhìn vị thiếu niên trước mặt.
Nàng mơ hồ nhớ ra nàng đã gặp người này ở đoạn trên của chợ.
Khi ấy thiếu nữ chỉ kịp nhìn thấy hai nốt ruồi son dưới đuôi mặt của y, hoàn toàn không biết rõ hình dáng của y ra sao.
Lúc này, khi có thể quan sát người nọ ở khoảng cách gần như vậy, Yến Linh lại hoảng đến ngơ ngác.
Nàng biết so về độ cường tráng, nam nhân Bắc Lạc sẽ chẳng bao giờ sánh được với Đông Phong.
Bọn họ quen lấy mặt đất làm giường, bầu trời làm mái, ăn sương uống gió hằng ngày.
U La từng nói với nàng, nam nhân Bắc Lạc chỉ là một lũ ẻo lả, chỉ biết nói miệng mà không biết làm, khuyên nàng đường giao du nhiều với bọn họ.
Nhưng U La không nói, nam nhân Bắc Lạc có thể đẹp đến nhường này.
So với hoa thì diễm lệ hơn cả, so với trăng thì trăng chẳng thánh khiết bằng.
Yến Linh ngẩn ngơ nhìn thiếu niên, thấy y mỉm cười với mình, nàng lại xấu hổ quay mặt đi.
"Ta cho rằng nam nhân Bắc Lạc biết lễ nghĩa.
Không ngờ lại nhân lúc người khác không để ý lại làm ra hành động đáng xấu hổ như vậy."
"Là tại hạ không đúng.
Tại hạ đi ngang qua thấy cô nương gặp rắc rối, sợ dọa nàng bỏ chạy, ta chỉ có thể âm thầm tiến đến giúp nàng gỡ khăn tay." Thẩm Ngọc Hà cong môi người, mắt hồ ly giống như vầng trăng non, chỉ cần nhìn một cái có thể xóa tan bao ưu phiền.
"Nhưng xem ra Thẩm mỗ vẫn dọa nàng sợ."
"Ta cũng đâu có cần khăn tay này đâu." Yên Linh dối lòng hơi bĩu môi.
"Do ta tò mò nên mới mua một cái để chơi thôi.
Dù sao về Đông Phong nó cũng không dùng được."
"Vậy là do Thẩm mỗ thất lễ rồi.
Nếu như vậy..."
Thiếu niên bất chợt tiến lên phía trước, vị công chúa ngoại bang theo bản năng lùi lại.
Nàng lắp bắp hỏi y:
"Ngươi...!ngươi định làm gì ta?"
Thẩm Ngọc Hà không đáp lại nàng.
Đến khi khoảng cách hai người đã rất gần nhau, y bất chợt vươn tay nhẹ bứt một bông hoa trên nở ngay trên đầu thiếu nữ.
Yến Linh không kịp phản ứng, thiếu niên đã cười tủm tỉm xòe tay mình ra trước mặt nàng.
Dẫu nắm trong lòng bàn tay, hoa cũng không bị dập nát.
"Có lẽ cô nương không tin, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nàng tại hạ liền biết nàng rất hợp với màu đỏ.
Nếu Thẩm mỗ vô tình xúc phạm nàng, vậy nàng có thể nhận bông hoa này của tại hạ được không?"
Sắc hoa đỏ thắm nở rực rỡ trong lòng bàn tay người thiếu niên, cũng dần đơm hoa kết trái trong trái tim người có tình.
Thiếu nữ đón lấy hoa, sắc hồng bởi vì nóng bức vừa mới hạ xuống nay lại lần nữa xuất hiện, bỏng cháy cả gương mặt nàng.
Tuy nhiên Yên Linh vẫn làm bộ không vui mà bĩu môi:
"Ngươi nằm mơ."
Sau đó nàng liền chạy mất, ngay cả cái tên cũng không chịu nói cho thiếu niên biết.
Nhưng vị công chúa ngoại bang biết, thiếu niên sẽ đến tìm mình.
Vì khăn tay của nàng vẫn nằm trong tay y.
"Chậc, ghen tị thật đấy."
Trên đầu thiếu niên chợt vang lên một giọng nói đầy ngả ngớn.
Thẩm Ngọc Hà hơi ngẩng đầu, chút dịu dàng dành cho Yến Linh đã không còn nữa, thay vào đó là vẻ căm ghét cùng cực đối với người trước mặt.
Bắc Lạc Hoài đã quen với biểu cảm của y đối với mình, hắn ôm kiếm, nhẹ nhàng nhảy xuống trước mặt thiếu niên.
"Nàng là ai vậy? Nàng không giống người Bắc Lạc.
Nàng biết ngươi là con của vương gia không? Hẳn là nàng không biết rồi.
Nếu là ở kinh thành, các thiếu nữ chỉ cần nghe đến danh của Thẩm nhị công tử ở phủ vương gia là đã bị dọa sợ chạy mất rồi."
Thẩm Ngọc Hà vốn không định để ý đến Bắc Lạc Hoài nhưng vì hắn quá nhiều chuyện, thiếu niên chỉ có thể tức giận đáp lại hắn:
"Lục hoàng tử.
Chúng ta không thân quen đến như vậy.
Ta hy vọng ngươi không xía mũi và chuyện của người khác."
"Xem ra là nàng không biết danh tiếng của ngươi rồi, tiểu muội muội.
Có cần bổn hoàng tử phổ cập cho nàng không? Dù sao sách về ngươi cũng không hiếm."
"Câm miệng!"
Thẩm Ngọc Hà hận đến nghiến răng nghiến lợi, nào còn phong thái nho nhã của thiếu niên lang nhưng vừa rồi.
Mắt thấy Bùi cùng Thẩm Hạ Thần đi đến, thiếu niên liền ra lệnh:
"Bùi, mau đánh chết hắn."
Bùi chưa kịp phản ứng, cháu trai Thẩm Hạ Thần của hắn đã rút kiếm ra.
Thẩm Hạ Thần không biết Bắc Lạc Hoài là hoàng