Dù Thẩm Ngọc Hà viện cớ thế nào thì cuối cùng y vẫn bị Bắc Lạc Yến gọi vào trong cung.
Nói qua về người này, hắn là con của một vị quý phi không quá nổi bật ở hậu cung nhưng vì nàng từng hy sinh mạng mình để cứu hoàng đế mà Bắc Lạc Yến được để ý.
Sau này, hắn được hoàng hậu nhận nuôi và được phong làm thái tử.
Nói về tính cách, Bắc Lạc Yến cùng Thẩm Ngọc Hà có chút tương tự nhau.
Cả hai đều ngạo mạn, đều thích lấy bản thân làm trung tâm.
Nhưng nhị công tử phủ vương gia làm việc đôi lúc còn xem là biết điều còn thái tử thì hoàn toàn ngược lại.
Hắn làm việc không hề suy nghĩ trước sau, ham chơi không chịu học hành hơn nữa thích lấy người khác ra làm trò tiêu khiển.
Nếu nói Thẩm Ngọc Hà không thích hắn thì không hẳn mà nói thẳng ra là y khinh thường hắn.
Thái tử có rất nhiều lợi thế nhưng hắn không biết coi trọng mà chỉ biết sa vào thú vui.
Người như hắn không sớm thì muộn sẽ bị những anh em khác của mình hạ bệ.
Vậy mà cố tình, Thẩm Minh Quyết lại để Thẩm Ngọc Hà lựa chọn phe cánh của thái tử, khiến y vào cung làm thư đồng cho hắn.
Dẫu không phục, Thẩm Ngọc Hà cũng chỉ có thể bằng mặt mà không bằng lòng đi theo người này.
"Thẩm Hà, ngươi đến rồi." Khi Thẩm Ngọc Hà tiến vào trong điện, Bắc Lạc Yến đang chống cằm nhìn con dế đánh nhau.
Thiếu niên rất thức thời mà bước đến phía sau thái tử.
Thái giám đứng hai bên, vì muốn lấy lòng Bắc Lạc Yến mà không ngừng hô vang cổ vũ.
Kết quả một con dế bị đá gãy hai cái chân, cơ thể lật ngược hoàn toàn không đứng dậy được.
Có lẽ vì đó không phải con dế mà Bắc Lạc Yến yêu thích nên hắn nổi giận đùng đùng mạnh bạo đạp tên thái giám bên cạnh một cái.
Tên thái giám đau đến ứa nước mắt nhưng vẫn phải bò dậy mà dập đầu với thái tử.
"Ngu ngốc! Vô năng!" Thái tử âm dương quái khí lại đá thêm vài cái nữa.
"Ngươi học cách dế bò mà cút ra khỏi điện của ta đi!"
Thái giám bị đá đến cả người cuộn tròn lại nhưng khi nghe thấy mệnh lệnh của thái tử, hắn vẫn phải cắn răng mà bò ra ngoài.
Thẩm Ngọc Hà đứng đằng sau Bắc Lạc Yến chỉ biết rũ mắt nhìn bàn gỗ bị lật ngược, hai con dế vừa rồi cũng vì vậy mà chôn vùi dưới mặt bàn.
Thái tử không chỉ ham chơi vô năng mà còn thích giận cá chém thớt.
Người bị hắn trút giận nhiều nhất có lẽ là Thẩm Ngọc Hà.
Chỉ mấy ngày trước thôi, vì thua tam hoàng tử Bắc Lạc Thụy mà thái tử tức giận quay sang tát Thẩm Ngọc Hà trước ánh mắt của vô số người.
Thẩm Ngọc Hà là người trọng thể diện, y chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy nhưng lại không dám làm gì thái tử.
Thiếu niên chỉ có thể cắn răng nuốt cục tức xuống cổ họng.
Cái tát này...!y sẽ nhớ kỹ.
"Thẩm Hà." Không biết từ bao giờ Bắc Lạc Yến đã chuyển sự chú ý sang thiếu niên phía sau mình.
Hắn đầy tùy ý mà chỉ tay về phía án thư.
"Thái phó bắt ta chép phạt.
Để ở đằng kia kìa.
Ngươi chép xong thì ra đây chơi với ta."
Quả nhiên gọi y vào cung là có lý do.
Trước mặt bọn người Lâu Vũ, Thẩm Ngọc Hà có thể hống hách ngang ngược bởi vì y biết phụ thân của Lâu Vũ không thể làm gì mình, chưa kể Lâu Vũ cũng không vì mấy chuyện cỏn con này mà chạy về khóc lóc về tâu với cha.
Nhưng Bắc Lạc Yến thì khác.
Hắn là thái tử mà cho dù hắn chỉ là một hoàng tử thôi, Thẩm Ngọc Hà cũng không thể trêu chọc hắn.
Y bất giác nhớ đến ngày đầu tiên bản thân đặt chân đến Đông cung.
Thiếu niên vô cớ bị thái tử đạp xuống hồ sen liền tức giận cào rách mặt hắn.
Ngày hôm sau, Thẩm Ngọc Hà không bị trách phạt nhưng Thẩm vương Thẩm Minh Quyết lại vì một lỗi nhỏ mà bị đánh năm mươi trượng.
Nghe qua thì chuyện này không liên quan đến Thẩm Ngọc Hà nhưng y vẫn ý thức được hoàng đế đang cảnh cáo cha con hai người.
Thẩm Ngọc Hà làm thì Thẩm Minh Quyết chịu.
Thiếu niên Thẩm Ngọc Hà lúc này mới hiểu: Hóa ra phụ thân của y cũng không phải là một tay che trời.
Hắn cúi trước ai thì y cũng phải cúi trước người đó.
Sau khi bị Bắc Lạc Yến thúc giục đến lần thứ hai, Thẩm Ngọc Hà đành vâng vâng dạ dạ đi đến án thư, y đổi tay cầm bút thành tay trái sau đó thuần thục mà ghi hết nội dung trong sách.
Đến khi toàn bộ nội dung đã được sao chép xong, thái tử vẫn còn mải chơi cưỡi ngựa ở ngoài sân.
Ngựa ở đây chính là ngựa người.
Thẩm Ngọc Hà do dự một chút cuối cùng vẫn đi ra ngoài xem Bắc Lạc Yến.
Tuy y cùng thái tử bằng tuổi nhau nhưng Bắc Lạc Yến ăn uống đầy đủ, ngủ nghỉ kĩ càng mà không cần suy tư gì nên trông hắn có vẻ cường tráng hơn người thường rất nhiều, giống như thanh niên hai mươi, hai hai thay vì thiếu niên mười bảy.
Vậy mà giờ đây, vị thiếu niên ấy lại ngồi lên người gã thái giám gầy yếu, ép hắn bắt chước tướng ngựa kêu mà đi dạo quanh trong sân.
"Con ngựa này thật vô dụng! Được rồi, trông mặt ngươi như muốn thăng thiên đến nơi nên ta thương tình kiếm cái gốc cây buộc ngươi lại vậy." Thái tử đảo mắt nhìn xung quanh liền dừng lại ở vị trí thiếu niên mặc thanh y đang đứng thập thò ở cửa.
"Thẩm Hà, ngươi mau lại đây.
Ngươi làm cái cây cho ngựa của ta đứng dưới đó ăn cỏ."
Cây con mẹ ngươi!
Nếu là bình thường, ai mà dám nói như vậy với y, chắc chắn kẻ đó sẽ bị Dạ Hiên nghiền ra thành bột.
Đáng tiếc, kẻ trước mặt lại là thái tử của Bắc Lạc là người Thẩm Ngọc Hà không thể đắc tội.
Hơn nữa, tuy Bắc Lạc Yến học hành không ra gì nhưng về sức thì hắn lại rất khỏe.
Nếu đánh nhau, người bị chảy máu, gãy xương chắc chắn là Thẩm Ngọc Hà.
Y không chịu được việc người khác coi thường mình nhưng y cũng rất sợ đau.
"Thái tử, nô tài vừa ốm dậy chỉ sợ là..." Thẩm Ngọc Hà uyển chuyển mà cười.
Nếu Bắc Lạc Yến còn chút tình người chắc chắn hắn sẽ không ép một con ma ốm đứng giữa trời nắng chang chang này.
"Mới ốm dậy thì phải phơi nắng nhiều lên mới khỏe lại được chứ.
Đừng có lèm bà lèm bèm nữa, ta thương tình mới không bắt ngươi làm ngựa.
Ngươi làm cái cây đã nhàn hạ lắm rồi."
Được rồi, Bắc Lạc Yến là kẻ không có tình người.
Cuối cùng Thẩm Ngọc Hà vẫn phải giả làm cái cây đứng giữa sân điện.
Về phía thái tử, sau khi "buộc" ngựa lại, hắn liền nhàn hạ đi vào bên trong