Trước khi máy bay hạ cánh, tôi bất đắc dĩ gỡ xuống hại tinh thạch mỹ lệ đeo trên người. Mỗi một lần về nhà, tôi đều sẽ đem hạ tinh thạch giấu đi, không cho người nhà thấy, cho nên ba mẹ lúc trước đều nghĩ tôi đã không còn đeo dây chuyền này nữa. Tôi biết bản thân ở giai đoạn này, tuyệt đối không thể làm tinh thần bản thân sa sút, nhưng bay mười mấy giờ, tôi vẫn vô pháp làm hạ tinh thạch biến trở về màu đỏ nhạt vốn dĩ của nó. Vô lực thu hồi tâm tình hỗn loạn, tôi cho rằng việc này đã sớm thành thói quen……
Cả nhà đều ra sân bay đón, bên cạnh còn có bé gái mới ba tuổi kêu thúc thúc.
Thân cao một mét bảy mươi bảy, cao to đẹp trai, đại ca mặt dày của tôi, Hoàng Tử Nham, dùng sức mà chụp bả vai tôi nói một câu: “Tiểu gà mái của chúng ta rốt cuộc cũng đẻ trứng!” Lập tức liền cho tôi cái cảm giác gọi là “nhà”. Đều đã ba mươi bảy tuổi, lại còn là cha của hai đứa nhỏ, nói chuyện như thế nào vẫn là khó nghe như vậy?!
Thật lâu thật lâu trước kia, khi tôi còn nhỏ tại thời điểm còn chưa biết nói, hai anh trai đều không có gọi tôi như vậy.
Không biết là từ lúc nào họ liền sinh tật xấu, sau khi biết thể chất của tôi là người Hạ Tinh, giống như hiểu lại không hiểu mà đem tôi cùng con gia cầm nào đó liên tưởng với nhau, kết quả cái biệt danh gà mái này liền bất tri bất giác theo tôi hơn phân nửa cuộc đời!
Thân cao một mét chín ba, tóc dài phiêu dật, anh tuấn tiêu sái, nhị ca Hoàng Tử Dịch đi theo hát: “Đại ca, đừng động Tử Hiên. Chó nóng nảy sẽ nhảy tường, gà mái nóng nảy liền đi đâm tường! Đặc biệt là nhà của chúng ta cũng có một con!” Thanh âm vừa nói ra, liền hơn phân nửa người ở sân bay đều quay đầu nhìn tôi. “Ta phi! Lão tử không phát uy hai người các ngươi liền coi ta như mèo bệnh!” Có khi tôi thật hận không thể mua mấy khối đậu hủ đem hai người kia đập chết!
Bất quá, tôi cũng không vội, ha người anh trai này của tôi quá đắc ý vênh váo, thế nhưng đã quên chính mình là đang ở trên đầu thái tuế đùa đến vui vẻ!
“Các ngươi hai hỗn đản còn không mau kết thúc? Nhanh dọn hành lý của Tử Hiên lên xe! Một cái cũng không được thiếu!” Gân xanh bạo khởi, lão mẹ đặt tay lên vai tôi, thần thái phi dương, còn người ba phong độ nhẹ nhàng, Hoàng Diệu Tông, đối với hai người anh của tôi rống lớn nói.
Cái biệt danh này là vì tôi lấy không sai, bất quá trong nhà tuyệt đối không chỉ có mình tôi mà còn có một người cùng với ba chữ này phi thường nhạy cảm. Mỗi lần các ca ca tại thời điểm giễu cợt tôi, lão mẹ tự nhiên cũng sẽ phát hỏa. Cho dù lão mẹ thực thích chúng ta gọi ông là mẹ, nhưng trong lòng để ý nhất cũng là việc này! Có lẽ đây là nỗi bi ai của người Hạ Tinh đi!
Hai vị ca ca lập tức thức thời mà ngậm miệng, mà tôi lúc này nhân từ, không bức bách mà lấy ra con át chủ bài.
“Nhị ca, Mễ Cao muốn ta đem cái này giao cho ca.” Một đôi hoa tai nạm một viên Hạ Tinh thạch đỏ thẫm thiết kế độc đáo. Phần lễ vật này có ý nghĩa đặc biệt lớn, bởi vì đây chính là Hạ Tinh thạch Mễ Cao mang theo cả đời. Nhị ca sắc mặt trắng bệch nhìn tôi, một bộ dạng như ngày tận thế sắp đến.
“Mễ Cao đối với nhị ca ngươi là thật sự có ý tứ?” Lão mẹ khẩn trương hỏi.
Tôi hơi hơi mỉm cười: “Đúng vậy! Mễ Cao đối nhị ca khen không dứt miệng, nói hắn là nam tử hán xuất sắc nhất trên thế gian. Con tin rằng lần này nhất định có thể nước đến được mương.” Tôi cố ý tăng thêm ngữ khí.
Mễ Cao là người nhiệt tâm, sau khi biết tôi mang thai chẳng những vì tôi chúc phúc, còn thường xuyên mang đồ vật tốt tới nhà thăm tôi. Lần trước, khi nhị ca đến Mỹ xem tôi, liền trong lúc vô ý liền gặp Mễ Cao đến thăm tôi. Có đôi khi tôi thật hoài nghi có phải hay không tại thời điểm ngủ gật thần Cupid liền bắn nhầm mũi tên không, Mễ Cao là nam nhân xuất sắc như vậy thế nhưng lại đối với nhị ca tôi nhất kiến chung tình.
Kỳ thật rất lâu trước kia, khi lão mẹ vì tôi mà nhọc lòng, cũng đã phi thường hy vọng nhị ca có thể vì tương lại của người Hạ Tinh mà bỏ ra một phần tinh lực, cho nên cũng thường sắp xếp cho nhị ca cùng một ít “khuê nữ” người Hạ Tinh thân cận. Nhưng là nhị ca dù sao cũng là người thường, đặc biệt nhị ca cũng rất thông minh, chỉ cần một ít gió thổi cỏ lay liền chạy trốn vô tung vô ảnh, cho nên lão mẹ cũng không còn kiên trì. Chính là lúc này lại bất đồng. Mễ Cao nếu đã động tâm hơn nữa cũng đã tỏ thái độ, lão mẹ liền tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nhị ca. Những ngày đáng thương của nhị ca cuối cùng cũng đến, liền phải để cho hắn nêm trải ít đau khổ trước kia của tôi.
“Thật tốt quá! Tử Dịch a, không nghĩ tới ngươi lại có phúc khí tốt như vậy. Ngươi về sau phải đối xử tốt với người ta, mau mau sinh tiểu bảo bảo, biết không?” Mặt mày hớn hở, lão mẹ bắt đầu đánh chủ ý lên hắn bàn tính chuyện tương lai.
“Đúng vậy, Tử Dịch. Mễ Cao là một nam hài tốt, ngươi như vậy là rất có phúc đó, biết không?” Ôn nhu ba ba phụ xướng phu tùy. Nhị ca sắc mặt càng thêm trắng bệch, bất lực nhìn tôi âm thầm đắc ý. “Cuối cùng cũng có cơ hội cho ngươi nếm thử tư vị làm ngựa, xem ngươi còn dám nói bậy ta. ” Tôi hướng nhị ca đang tỏ vẻ hối lỗi mà nhún vai.
“Nhị ca, không phải ta không muốn giúp ca. Ai kêu ngươi vô duyên vô cớ lại đi trêu chọc người ta.” Tôi vô tâm nói.
“……”
“Trêu chọc? Tử Dịch, ngươi cùng Mễ Cao không phải đã có cái gì đi?” Lão mẹ cố ý lắng nghe.
“…… Bất qua mới có một lần……” Cái gì cũng đều có nguyên nhân của nó. Đáng tiếc hối hận thì đã muộn.
“Nhãi ranh! Ta đã cảnh cáo ngươi bao nhiêu lần không được nơi nơi thác loạn, ngươi khiến ta tức chết mà!” Nhị ca là người hào phóng, cái tính thích nơi nơi phong lưu đã sớm làm ba mẹ tức giận phi thường. Bất quá nhị ca luôn luôn tuân thủ một nguyên tắc, chính là không bao giờ chạm vào người Hạ Tinh, bởi vì hắn rất sợ loại tình huống này. Không nghĩ tới cuối cùng vẫn là gặp phải a! Muốn cứu ngươi cũng khó, tôi cùng đại ca bất đắc dĩ lắc đầu.
“…… Con đâu có biết hắn là người Hạ Tinh……”
“Có phải người Hạ Tinh hay không căn bản không phải là trọng điểm! Ngươi chính là đem ta tức chết!” Lão mẹ tức sùi bọt mép.
Tôi thầm thương cho nhị ca, ngươi xong rồi. Lần này ngươi phải xác định sẽ bị lão mẹ trói gô áp lên kiệu hoa.
Kỳ thật, nhị ca điểm này cùng Thiếu Phong thực giống. Hắn nơi nơi chơi đùa người khác, mà tôi liền ở nước Mỹ cho người khác chơi…… Có lẽ đây là cái gọi là báo ứng đi.
Đột nhiên có chút ảm đạm, gió ở sân bay thổi lạnh đến thấu xương.
Thiếu Phong, ta tưởng tin tưởng ngươi, cho nên ngươi ngàn vạn lần không thể làm ta thất vọng……
Một đứa bé mũm mĩm, nhẹ nhàng mà lôi kéo quần tôi, tôi cúi đầu thấy bé gái hoạt bát đáng yêu đối với tôi mở rộng đôi tay: “Gà mái thúc thúc, ôm một cái!” Ta phi! Xú lão ca, thật hổ phụ sinh hổ tử! Tôi bế tiểu chất nữ hôn hôn gương mặt trắng mịn của nó, sau đó thận trọng mà nói: “Kêu ta tiểu thúc thúc!”
Lộ ra một nụ cười vô cùng hồn nhiên, chất nữ như tiểu thiên sứ đột nhiên hôn môi tôi, sau đó thực nghiêm túc mà đối với tôi nói: “Gà mái thúc thúc, con thích người!” Lời nói đơn thuần đáng yêu, nhưng thật ra thành công đánh tan không ít u buồn của tôi.
Về đến nhà lại là một trận hỗn loạn. Không biết ai quảng cáo, cơ hồ toàn bộ người thân đều biết tôi mang thai trở về để sinh con, một đám thúc thúc bá bá không tiếc ngàn dặm xa xôi mà tới chúc mừng, khiến cho tôi thoắt cái biến thành động vật sắp tuyệt chủng để mặc họ tham quan nghiên cứu. Đương nhiên, mọi người đối với ba của đứa trẻ tràn ngập tò mò, lôi kéo tôi nói đông nói tây, không ngừng đặt câu hỏi.
Tôi nhìn mặt lão mẹ đột nhiên trầm xuống, miễn cưỡng cười
vui, mặt không đổi sắc mà nói dối.
Bên ngoài cười đến càng ngọt ngào, trong lòng liền càng chua xót.
Đã bốn ngày không có liên lạc, Thiếu Phong ngay cả lá thư cũng không thèm gửi cho tôi một bức.
Rối ren hết một tuần, tất cả lại khôi phục như thường.
Một mình ngồi trong hoa viên, tôi từ từ uống chén thuốc đen sì, mùi vị ghê tởm.
Đây là phương thuốc cổ truyền, danh cho người Hạ Tinh sắp sinh để dưỡng thần an thai, trợ giúp sinh sản. Khổ tâm cho tôi điên cuồng nghiên cứu bao nhiêu năm, kết quả từ lúc mang thai cho đến bây giờ uống toàn là đồ vật không có chút căn cứ khoa học nào, nếu như giáo sư của tôi mà biết, ông ấy không tức chết mới là lạ.
Đặt chén thuốc xuống, tôi giống như một thằng ngốc, ngây ngốc mà nhìn chằm chằm cái điện thoại di động im ắng trên bàn, trong một tuần dài, Thiếu Phong chỉ gọi cho tôi hai lần điện thoại, mỗi lần đều gần năm phút đồng hồ. Ngẫm nghĩ một lúc, tâm tư tự nhiên liền bay tới cuộc điện thoại cách đây hai ngày hắn gọi cho tôi.
Hắn nói hắn rất muốn tôi.
Hắn nói công tác rất bận.
Hắn nói New York thực lạnh.
Tôi nghe không ra thanh âm bên kia, nhưng ít ra không có thanh âm nam nhân hoặc nữ nhân bất kham. Tôi có phải hay không nên cảm thấy may mắn?
Tôi nói Úc Châu thực ấm áp.
Tôi nói tôi chơi thật sự vui vẻ.
Tôi nói tôi thiếu chút nữa đã quên hắn.
Tôi nghe ra hắn không vui, nhưng hắn không có nói gì thêm, chỉ là nhàn nhạt mà nói: Vậy là tốt rồi.
Khó được mười phút, chúng tôi thế nhưng không có lấy một câu nói thật.
Đi một vòng, nguyên lai tôi cùng Thiếu Phong cũng vẫn chỉ dậm chân tại chỗ. Tôi còn tưởng rằng chúng tôi ít nhất đã bước đi bước đầu tiên……
Nhẹ nhàng đè lại bụng chinh mình, tò mò không biết tiểu sinh mệnh làm sao mà gần đây tựa hồ thực an tĩnh.
Hài tử, thực xin lỗi, là cảm xúc của ta ảnh hưởng tới ngươi, đúng không?
Sinh sản, đối bất luận sinh vật nào cũng đều là một quá trình nguy hiểm, liền tính đây là thời đại khoa học phát triển.
Mà tôi lại cố tình ở thời khắc mấu chốt nhất tâm thần lại không yên……
Lại qua một tuần, tôi cùng ba mẹ tới Sydney.
Sydney là địa phương dân cư đông đúc nhất ở Úc Châu, cũng là địa phương nhiều người Hạ Tinh cư trú nhất thế giới. Cái gọi là nhiều nhất bất quá cũng chỉ có ba ngàn người Hạ Tinh. Đương nhiên, nơi này bệnh viện bí mật cũng là tốt nhất thế giới.
Tôi chính là ở địa phương được sinh ra.
Ba mẹ ở phố xá sầm uất của Sydney vẫn luôn có nhà ở, đây là nơi dành riêng cho tôi để chờ đợi ngày sinh sản.
Mới đem hành lý bỏ xuống, tôi đã bị ba áp tham dự bữa tiệc mà cô mẫu đã chuẩn bị. Chỉ có tôi cùng ba, bởi vì lão mẹ cùng hai vị ca ca may mắn đều bị xếp vào danh sách không được hoan nghênh.
Ba có một người tỷ tỷ, tức là cô mẫu của tôi. Thế hệ trước, đối với loại chuyện đồng tính luyến ái này vẫn là vô pháp tiếp thu, ngay cả khi em trai cùng một người đàn ông sống với nhau bốn mươi năm nàng vẫn vô pháp tha thứ cho ba. Kỳ thật việc này cũng không thể trách nàng, thế hệ kia của nàng rất coi trọng huyết thống, liền tính trên đường một cái chiêu bài rơi xuống cũng có thể có đến vài con cháu Hoàng thị, nhưng nàng vẫn là hy vọng đệ đệ của chính mình có thể nối dõi tông đường. Thủy chung, nàng cũng không biết tôi cùng hai vị ca ca đều là con ruột của ba. Ở trong mắt nàng, chúng tôi đều được ba mẹ nhận nuôi từ cô nhi viện, liền thấy tôi cùng ba căn bản là một khuôn mẫu ấn ra nên nàng mới coi như là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Kỳ thật, loại hiểu lầm này thực dễ dàng giải thích, cùng lắm thì chúng tôi đều đi làm DNA kiểm tra thì không phải liền rõ sao. Chính là lão mẹ thực tức giận, sống chết cũng không muốn cho cô mẫu biết về gia tộc của mình, náo loạn một hồi liền bốn mươi năm.
Những người này rõ ràng là láng giềng của nhau, lại thích bỏ ra rất nhiều tiền cùng nhau luyện trí thông minh, chúng tôi làm vãn bối còn có thể không biết cảm động đến rơi nước mắt sao? Đáng thương cho tôi chẳng qua là vô tội mà lớn lên cùng lão mẹ có tám phần tương tự, mỗi lần đều trốn không thoát…… Lớn lên, tôi liền lấy bằng tiến sĩ, Tôi nhàm chán mà hồi tưởng.
(Cái đoạn này tác giả viết: 这几个活宝明明彼邻而居,却喜欢花一大笔冤枉钱来给晚辈练金鱼瞌,我们这些做晚辈的还能不知感激涕零吗?可怜我只不过是无辜地长得和妈妈有八分相象,每次都逃不掉……再上多几堂金鱼瞌,我就可以拿博士了,我无聊地想。 Thực sự là không biết dịch làm sao, đành dịch bừa, ai biết thì giúp t nhé. Cảm ơn ạ.)
“Tử Hiên đã lớn vậy a!” Ngày mở đầu của tuổi ba mươi, cô mẫu của tôi liền nói. “Đã kết hôn chưa?”
“Dạ, chưa ạ.”
“Đều đã ba mươi mấy còn không kết hôn sao được? Cô mẫu giới thiệu cho ngươi mấy nữ nhân, thế nào?”
“Không cần cô mẫu. Con đã có đối tượng.” Hơn nữa còn có hài tử sắp sinh……
“Phải không?” Mắt cô mẫu khẽ chuyển: “Là nữ hài tử đi?” Ánh mắt ba liền tối sầm lại.
“Đương nhiên.” Tôi đành chém đinh chặt sắt, cô mẫu không thể không tin. Lập tức mặt mày hớn hở, cô mẫu sang sảng mà nói: “Thật tốt. Có đối tượng liền sớm một chút kết hôn, ngươi cũng không nhỏ. Giống như Stephanie, một khi tìm được đối tượng tốt liền nhanh chóng kết hôn, lập gia đình.”
“Đã biết.” Ngoài cười nhưng trong không cười, mà tôi đã sớm đem Stephanie cùng chồng nàng nguyền rủa đến 18 tầng địa ngục. Bữa tiệc này mãi cũng chưa được mở màn, mà nguyên nhân chủ yếu là do đôi vợ chồng trẻ mới cưới kia gây ra! Trời mới biết bọn họ rốt cuộc là vì cái gì mà đến trễ bữa tiệc tân hôn.
“Chúng ta đã tới!” E sợ cho thiên hạ không biết, kia chính là đường muội 800 năm tôi chưa có gặp, Stephanie, thanh âm vang tận mây xanh.
“Chào mọi người!” Thanh âm trầm thấp dễ nghe. Một bàn thân thích đều tranh nhau xem vị con rể mà cô mẫu coi trọng, mà tôi lại trong nháy mắt kia, ngây ngẩn cả người.
“Tới tới tới, ta giới thiệu một chút. Vị này chính là Stephen, chồng của Stephanie!” Cô mẫu nhiệt tình giới thiệu.
Thời gian phảng phất ngưng kết thành băng, đầu óc tôi trống rỗng, đờ đẫn mà nhìn Thiếu Phong duỗi tay đến trước mặt, nhất thời phản ứng không kịp.
“Nice to meet you!” Thiếu Phong bình tĩnh mà đối với sắc mặt trắng bệch của tôi nói.
Phảng phất như có thứ gì từ đáy lòng chậm rãi chảy ra, vốn nên là tâm tình hỗn loạn ngược lại lại trở nên dị thường bình tĩnh.
Tâm tình trống rỗng, nguyên lai uyển chuyển nhẹ nhàng như vậy.
Tôi hơi hơi mỉm cười, nhẹ nhàng mà cầm bàn tay người chồng ấm áp của đường muội, lễ phép mà trở về một câu: “Nice to meet you too, Stephen.”
Chung giường mười ba năm, tôi thế nhưng không biết Thiếu Phong còn có tên là Stephen.
Chung giường mười ba năm, đổi lấy lại là một câu: “Nice to meet you.”
So với tâm tình bắt gian hắn cùng tình nhân ở trên giường, này lại là một phiên tư vị khác ở trong lòng.