Tôi mua một chiếc máy tính xách tay thật cẩn thận đem từng bức thư Thiếu Phong gửi cho lưu trữ lại, tiếp tục lữ trình một mình. Không sao cả cho dù bất luận đúng hay sai thì tin tức của Thiếu Phong đích xác làm tôi cảm thấy thực ấm áp. Tha thứ hay không tha thứ tựa như đã không còn quan trọng, chuyện giữa tôi và Thiếu Phong đã sớm không còn là hai chữ dễ dàng giải quyết.
Dù cho tôi không thích thái độ thờ ơ của Thiếu Phong đối với hôn nhân và vô trách nhiệm với hài tử, nhưng tôi vẫn cảm thấy may mắn vì Thiếu Phong đã ly hôn. Bất luận tôi đã từng hoang đường cỡ nào, tôi vẫn như cũ vô pháp tiếp thu chính mình vô sỉ muốn kết hôn với nam nhân đã có vợ, đặc biệt nam nhân kia lại còn là em rể họ. Tình nguyện nơi nơi lưu lạc, rời xa Thiếu Phong, chính là không muốn bản thân trở thành tình nhân ngầm của chồng em họ. Có thể suy nghĩ của tôi có thể có phần cổ hủ.
Tôi không muốn hồi âm Thiếu Phong, chỉ là mỗi ngày sẽ lên mạng đúng giờ xem thư Thiếu Phong gửi cho, hưởng thụ cảm giác được theo đuổi. Loại cảm giác được người theo đuổi đối với tôi mà nói giống như thanh tuyền, chậm rãi làm dễ chịu trái tim khô khốc của tôi, rốt cuộc tôi cũng chưa bao giờ hưởng thụ cai cảm giác được người ta theo đuổi. Khi đó, Thiếu Phong chỉ là đột nhiên đem tôi đè ở trên giường hỏi tôi muốn hay không cùng hắn làm tình, căn bản khôn được gọi là theo đuổi. Tôi ngây thơ mà gật đầu, cũng chưa từng nghĩ tới hắn chỉ là đang muốn tiết dục hỏa. Có lẽ bởi vì đều là nam nhân, Thiếu Phong luôn đối với tôi dụng tâm như đối với nữ nhân. Vốn dĩ không hiểu tính toán cùng so đo, chính là sau này lại đột nhiên phát hiện hắn đối với các bạn giường là nam nhân khác cũng đều rất dụng tâm. Liền tính chỉ là 419, Thiếu Phong cũng sẽ tốn tâm tư câu dẫn đối phương để lầm người ta vui, nhưng đối với tôi đến cả hỏi một tiếng cũng lười hỏi, liền cứ thế trực tiếp lên giường. Thật lâu về sau tôi mới hiểu được, tôi ở trong mắt hắn đơn thuần chỉ là một tên dâm đãng mà thôi. Nhận thức này từng làm tôi vô cùng đau khổ, hiện giờ Thiếu Phong lại nói đây bất quá chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi. Bất luận là thật hay là giả, tôi đều cảm thấy thực vui vẻ.
Máy tính đã bất tri bất giác biến thành hành lý quan trọng nhất đối với tôi, mà thư từ của Thiếu Phong cũng đã trở thành trụ cột cho tinh thần tôi. Trong thư, Thiếu Phong không chỉ một lần nhắc tới chuyện bắt đầu lại lần nữa. Dần dần tôi cũng đã bắt đầu suy nghĩ đến loại khả năng này. Này có khả năng sao? Tôi luôn ở thời điểm đêm khuya an tĩnh mà tự hỏi bản thân. Một trái tim tan nát, một sinh mệnh mất đi, thật có thể dễ dàng như vậy mà một lần nữa bắt đầu sao? Trong lòng bộ phận bị hoại tử có lẽ vĩnh viễn cũng vô pháp hoàn toàn khôi phục.
” Tử Hiên:
Hôm nay tôi đi tới bờ biển mà em thích nhất. Tôi chưa bao giờ thích biển, trước kia đến là bởi vì em. Trước kia, em chỉ có thể ở loại địa phương không người này đồng ý thân cận với tôi, cho nên tôi vẫn luôn tin rằng em không thích cho người khác biết chuyện em là đồng tính luyến ái. Đã từng nỗ lực hợp tác với em, ai ngờ lại đổi lấy sự hiểu lầm lớn như vậy.
Ngồi ở trên bờ cát nghĩ chuyện của chúng ta, dài dòng mười bốn năm, có thể nói thời gian của chúng ta ở bên nhau thật là dài, không nghĩ tới kết quả tôi lại còn có thể bỏ lỡ em. Nhân sinh thật buồn cười, rõ ràng là người ở ngay trước mặt, lại muốn nháo đến loại tình trạng này mới biết quý trọng. Hôm nay mới phát giác, kỳ thật tôi vẫn chưa từng theo đuổi em.
Em dung túng tôi sơ ý, tôi hỗn trướng, mà tôi lại mất 11 năm mới làm em mang thai. Rõ ràng là một người hoạt bát vui vẻ, lại bị tôi biến thành trầm mặc cùng tiều tụy, vì cái gì tôi lại không phát giác sớm ra một chút? Nếu Tiếu Hào còn sống, chúng ta sẽ như thế nào? Hẳn là thành một gia đinh đi? Liền giống như em cùng ba mẹ, thật là tột a! Trước kia tôi chưa bao giwof dám tưởng tượng mình có một cuộc sống bình thường, hiện tại tôi mới biết được chính mình chân chính là cần gì a.
Có lẽ đã quá trễ, nhưng tôi muốn cho em biết, nơi này vĩnh viễn đều là nhà của em. Một ngày nào đó, nếu em mệt mỏi, có thể trở về cảng tránh gió này. Tin tưởng tôi, lần này tôi nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, cho đến khi tôi chét mới thôi.
Thiếu Phong. ”
Nhà sao? Đột nhiên phát hiện Thiếu Phong thực hiểu biết tôi, hiểu biết đến độ đau lòng. Tôi thế nhưng đã quên những năm gần đây Thiếu Phong vẫn luôn là người thân cận nhất với tôi. Đóng máy tính, tôi ngẩng đầu nhìn khung cảnh ngoài cabin, một loại cảm xúc không nói nên lời khiến tâm tình bỗng trầm xuống.
Thiếu Phong tạo một trang web, một trang web bình thường thậm chí có điểm đơn sơ. Mật mã trang web cùng với tâm ý của Thiếu Phong giống như nhau làm tôi thật lâu mới tiêu tan. Cái này người cùng máy tính không giống nhau, thế nhưng năng lực cùng tính tình làm trang web, thực làm tôi cảm thấy không thể tưởng tượng. Ở một buổi tối lộng gió, tôi rốt cuộc cũng nhập mật mã “xiaohao”, mở trang web Thiếu Phong lập ra.
Bất luận ở đâu cũng cho tôi cái cảm giác được trở về “Nhà”.
Hai cái tủ quần áo, hai chiếc án thư cùng một chiếc giường đôi, được bố trí quen thuộc. Thiếu Phong chụp cả đồ vật tôi cùng anh ta thích nhất ở “Nhà “, bao gồm cả quà sinh nhật mỗi năm anh ta tặng cho tôi. Nhiều năm như vậy, Thiếu Phong cũng không mua quà tặng cho tôi, chỉ là thích dùng que diêm, nha kiềm, giấy màu sặc sỡ rồi làm một
ít đồ thủ công như nhà ở, xe, động vật, côn trùng tặng cho tôi. Trước kia tôi vẫn luôn cho rằng đây chỉ là hứng thú nhất thời của anh ta, hiện giờ tôi mới hiểu được đây căn bản là chút lòng tự trọng của anh ta. Kỳ thật tôi chỉ là tên ngốc căn bản không hiểu này là kế hoạch hay chính là dụng ý, anh ta cần gì phải đa tâm.
Thiếu Phong ở trên tiêu đề ở “Nhà ” nói chúng tôi giả như không có bí mật, không có hiểu lầm, anh ta sẽ thử sống cuộc sống mà mình muốn, sống thật với tính cách của bản thân. Tôi tuy không minh bạch ý tứ của anh ta, nhưng tôi ở cái không gian có bảo mật này, thấy anh ta có ghi nhật kí riêng tư. Do dự thật lâu, tôi rốt cuộc vẫn không có mở nhật ký của anh ta. Tuy rằng tôi khát vọng cùng Thiếu Phong thẳng thắn và thành khẩn, nhưng cũng sẽ không bá đạo đến muốn xâm phạm không gian riêng của Thiếu Phong. Tôi biết Thiếu Phong trước sau có rất nhiều bí mật mà anh ta không muốn cho tôi biết. Kỳ thật tôi không ngu ngốc như anh ta tưởng tượng, anh ta sợ tôi, luôn gặp ác mộng, thường thường mất ngủ lại không thích ngủ một mình, thói quen như vậy làm sao tôi lại không biết. Rất lâu trước kia tôi liền đoán anh ta đối với loại chuyện này còn có bóng ma, chỉ là tôi không biết anh ta đi làm MB. Nếu anh ta tín nhiệm tôi, muốn chia sẻ với tôi loại chuyện này, tôi cũng nên tôn trọng ý kiến của anh ta một chút nhỉ?
Thiếu Phong bắt đầu học nấu ăn, đều là học những món mà tôi thích ăn. Anh ta nhàm chán đến mức đem những lần thành công và thất bại đều ghi hết xuống dưới, thậm chí còn chụp cả ảnh để khi tôi nhìn thấy mà thèm. Tôi thực tò mò anh ta làm sao biết những loại món ăn này thì mới đột nhiên nhớ tới thật lâu trước kia, lão mẹ từng làm trò trước mặt tôi, đem cách làm từng loại món ăn đều nói cho anh ta. Bỗng nhiên có điểm cảm động, lại xen một chút có điểm kích động. Tôi có phải hay không vẫn luôn cho bản thân mình làm đúng, mới có thể một lần rồi lại một lần nữa bỏ qua hạnh phúc?
Không biết bắt đầu từ khi nào, Thiếu Phong cũng sẽ gửi một ít ” Phương thuốc điều dưỡng” cho tôi, luôn miệng nói là vì tôi.
” Tử Hiên:
Bác sĩ nói thân thể của em phi thường suy yếu, nếu không điều dưỡng, hậu quả thực nghiêm trọng. Ba ba nói có chút phương thuốc điều dưỡng đơn giản, đặc biệt thích hợp cho người Hạ Tinh sau khi sinh nở.
Phương thuốc:
– Chocolate
– Trứng gà sống
– Sữa dừa
– Cà chua
Khuấy đều trong lửa vừa khoảng 10 phút, uống khi còn ấm. Nhất định nhớ phải nấu uống. Tôi đã uống qua, không có khó uống cũng không có bị tiêu chảy, chắc chắn ba cũng sẽ không cố ý chỉnh em.
Thiếu Phong. ”
Tôi khẽ nhăn mày thành hình chữ thập. Thiếu Phong đây là cố ý muốn chỉnh chết tôi! Cái thứ kinh tởm như thế này, có thể ăn sao? Tuy là tôi không tin cái này hữu dụng, nhưng kết quả tôi vẫn ngoan ngoãn ở Hongkong uống hết cốc “đồ uống dinh dưỡng”. Cũng không khó uống, cũng không có bị tiêu chảy, nhưng cũng tuyệt đối không phải thứ ngon lành gì. Bất quá, uống loại đồ uống này mấy ngày, tinh thần tôi tựa hồ càng ngày càng tốt, sau khi uống thuốc giảm đau liền cơ hồ cũng không còn đau bụng, tình trạng choáng váng đầu, buồn nôn cũng giảm bớt không ít.
Chút biến hóa này thực vi diệu. Có lẽ thân thể khỏe mạnh, con người ta cũng sảng khoái lên không ít. Tôi bắt đầu chú ý cảnh sắc chung quanh, cũng đối với một ít phong tục tha hương sinh ra tò mò, chuyến đi một mình cũng dần dần không có vẻ tịch mịch như trước. Thật lâu trước kia tôi liền biết chính mình ở phương diện tình cảm vướng sâu trong vũng lầy, không thể tự thoát ra được, chỉ là tôi không muốn tin tưởng chính mình giờ khắc này còn có thể ngốc đến loại trình độ như thế này. Là xuẩn cũng được, là si cũng được, loại tình cảm này, không có ai có thể giúp được. Có điều, tôi vẫn cứ nguyện ý tin tưởng anh ta.
Hôm nay, tôi đúng giờ khởi động máy tính, nhìn đến tin nhắn Thiếu Phong gửi cho tôi. Không chỉ có chữ, email này thế nhưng còn kèm một cái ảnh chụp. Quá mức tín nhiệm một người chung quy không phải chuyện tốt. Nếu như tôi có tâm đề phòng, có lẽ tôi sẽ không bị bất ngwof như vậy. Vì cái gì Thiếu Phong luôn như vậy, tại thời điểm tôi không chút phòng bị, khiến tôi trở tay không kịp.
Một bức ảnh thực bình thường, một lễ chúc mừng thực náo nhiệt, một người trông rất giống tôi, ôm một tiểu nam hài rất giống Thiếu Phong, vui sướng thổi ngọn nến trên chiếc bánh kem thực xinh đẹp. Thực bình đạm, thực ấm áp, một cái đáng yêu nam hài cùng một cái vô tội chết non sinh mệnh. Đột nhiên tôi rất muốn cười…… Trong mộng của tôi thường xuyên xuất hiện nam hài, tôi đã từng tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh thế nhưng tất cả lại chỉ gói gọn trong một bức ảnh này.
Tôi chưa bao giờ hận Đổng Thiếu Phong!