Câu nói rõ ràng đanh sắc đó vừa kết thúc thì Hạ Tuyết tròn xoe mắt bởi quá đỗi kinh ngạc: "Hải Luân hận tôi? Tại sao?"
"Em hứa với Trang Trang mãi mãi không đến gần Trương Hải Luân nhưng vấn đề chưa dừng ở đấy." – Trọng Lâm khẽ hướng cái nhìn vô cảm về phía Hải Luân còn ngồi trên ghế sofa – "Hắn, vẫn muốn tiếp tục ở bên em! Phải khiến hắn từ bỏ mong muốn ấy! Đó mới là điều cốt lõi và quan trọng nhất!"
"Anh nhầm lẫn điều gì ư? Hải Luân đối với tôi, đơn giản chỉ là tình bạn! Từ trước đến nay, cậu ấy chưa một lần dành cho tôi tình cảm khác!" – Giọng Hạ Tuyết thật trầm – "Nên vấn đề ở Hải Luân chẳng có gì khiến anh lo ngại cả."
Cười cười thú vị, Trọng Lâm lắc đầu và miệng thì khẳng định rõ ràng:
"No no! Em chưa hiểu Trương Hải Luân rồi! Hắn ta... đã chẳng còn xem em như người bạn bình thường nữa! Em không thấy hay giả vờ không thấy? Nhưng còn tôi thì nhìn ra rất rõ!"
"Anh đừng suy nghĩ lung tung..."
Trọng Lâm cắt ngang câu nói của Hạ Tuyết bằng hành động rời khỏi cửa sổ, bước đến gần Hải Luân vẫn say sưa nghe nhạc bằng phone đeo tai. Ra dấu cho đám vệ sĩ đứng lùi ra phía sau một chút, hắn nhanh chóng đi vòng qua chiếc ghế sofa rồi dừng lại ngay bên trái anh chàng mù. Vừa mỉm cười hắn vừa lấy ra một thứ. Là kim loại. Màu đen. Sặc mùi sát khí. Lạnh tanh.
Đôi mắt Hạ Tuyết mở to bàng hoàng khi thấy rõ trong tay Trọng Lâm: một khẩu súng lục! Là súng thật chứ không phải thứ đồ chơi của bọn con nít hay đùa giỡn. Cảm giác sợ hãi hoang mang chạy dọc sống lưng và trái tim tưởng như ngừng đập vào lúc cô thấy Trọng Lâm chậm rãi cầm khẩu súng nhắm vào Hải Luân. Hắn không kề sát họng súng lên đầu anh mà chừa ra một khoảng cách nhỏ, ước chừng chỉ cỡ 1cm.
"Dừng tay, Trọng Lâm! Đừng làm vậy!"
Hoảng sợ, Hạ Tuyết chạy đến chỗ Trọng Lâm và Hải Luân nhưng đôi chân lập tức ngừng lại khi cô nghe Trọng Lâm bảo lạnh lùng:
"Nói đi! Em hãy nói những lời khiến Trương Hải Luân phải hận em suốt đời! Cũng như, em từng làm tổn thương tôi một cách sâu sắc nhất! Tôi cho em tối đa mười phút, còn nếu không thì tôi sẽ GIẾT hắn! Súng gần lắm, sẽ bắn vỡ đầu hắn đó! Tôi chấp nhận xuống địa ngục để chia cắt hai người!"
Khỏi nói, Hạ Tuyết bần thần khôn tả. Điều tệ hại gì đang diễn ra? Trọng Lâm gần như trở thành kẻ điên, lý nào hắn hận cô đến mức như vậy? Bấn loạn, cô không biết bản thân nên làm gì để ngăn chuyện khủng khiếp này lại. Chưa khi nào Hạ Tuyết rơi vào tình huống nguy ngập như bây giờ.
"Bắt đầu thôi!"
Tiếng Trọng Lâm thình lình vang lên thật lạnh lùng và Hạ Tuyết thấy hắn nhanh chóng tháo phone ra khỏi tai Hải Luân như kiểu để anh "có thể nghe rõ" những điều sắp được nghe.
"Hải Luân, Hạ Tuyết đang đứng trước mặt cậu. Cô ấy vừa mới tỉnh dậy."
Nghe Trọng Lâm thân thiện bảo vậy, Hải Luân mừng rỡ cất giọng hỏi đồng thời đưa hai tay về phía trước để được chạm vào cô bạn:
"Hạ Tuyết, cậu dậy rồi hả? Nghe bạn cậu nói, cậu bị ốm nặng và rất muốn gặp mình. Khi đến đây thì người đó lại nói cậu vừa ngủ nên mình đành ngồi chờ. Cậu khoẻ chưa? Ốm nặng không? Có cần đi bác sĩ?"
Trong lúc Hải Luân cứ mải huyên thuyên thì Hạ Tuyết phải đối mặt với nỗi lo sợ cùng cực vì Trọng Lâm không ngừng nhìn cô, hàm ý rằng: "
Em mau nói đi chứ!" Hắn đang ép cô! Nhưng sự lưỡng lự không thể kéo dài thêm khi Hạ Tuyết sửng sốt thấy ngón trỏ của Trọng Lâm từ từ kéo cái cò súng...
"Đủ rồi! Dừng lại!!!"
Đối diện, Hải Luân lập tức giật mình bởi nghe giọng hét thật lớn của Hạ Tuyết. Ngạc nhiên, anh bèn hỏi nhanh: "Cậu sao thế Hạ Tuyết?"
Vốn hiểu rõ tính cách Trọng Lâm, một khi hắn đã nói thì nhất định sẽ làm! Thậm chí kể cả việc bản thân sẽ xuống địa ngục, hắn cũng không màng. Chính vì vậy, đã đến nước này thì Hạ Tuyết không còn lựa chọn nào khác là phải làm theo yêu cầu từ Trọng Lâm. Trước mắt, với cô, giữ mạng sống cho Hải Luân quan trọng hơn hết... Nhắm mắt để cố kiềm chế xúc cảm dữ dội đang khoáy động trong mình, Hạ Tuyết nhích từng bước đến trước mặt Hải Luân vẫn còn ngơ ngác bởi khó hiểu, hít sâu một hơi rồi nói rõ:
"Đủ rồi! Cậu đừng tỏ ra quan tâm tôi nữa, Trương Hải Luân! Tôi rất mệt mỏi và... căm ghét những điều ấy! Cậu tưởng cậu là ai? Cậu nghĩ tôi coi trọng cậu à? Buồn cười! Đã đến lúc tôi phải nói rõ suy nghĩ của mình!"
"Hạ Tuyết! Cậu nói gì vậy? Nãy giờ mình không hiểu gì cả!" – Hải Luân cười cười nhưng trông nét mặt đã đổi khác. Hụt hẫng.
Hạ Tuyết phải đè nén cơn xúc động dữ dội vì biết những điều mình sắp thốt ra sẽ làm tổn thương Hải Luân nặng nề:
"Trương Hải Luân, cậu biết tôi nghĩ gì về cậu chứ? Chỉ là một thằng mù vô tích sự!!! Phải... Cậu chỉ là kẻ tật quyền thôi!"
Tất nhiên, gương mặt Hải Luân biến sắc ngay tức khắc. Anh cảm giác tai mình lùng bùng đi. Mọi âm thanh đều trở nên hỗn loạn.
"Cậu vừa nói gì, Hạ Tuyết?"
"Chà, không chỉ mù mà tai cậu còn hỏng nữa sao, Hải Luân?" – Hạ Tuyết chẳng tin nổi mình lại có thể phát ra cái câu tàn nhẫn ấy – "Để tôi lặp lại nhé. Cậu chỉ là thằng mù vô tích sự! Rõ chưa? Ngay cả việc nhìn thấy cậu cũng chẳng làm được mà còn tỏ ra quan tâm lo lắng cho tôi ư?"
Vẫn rất cố gắng giữ nguyên nụ cười trên môi nhưng Hải Luân không biết mặt mình đang méo mó rạn nứt như chiếc ly thuỷ tinh sắp vỡ. Anh tiếp tục gặng hỏi và giọng hơi lạc đi:
"Đã xảy ra chuyện gì với cậu, Hạ Tuyết? Đó không phải là cậu!"
"Người đứng trước mặt cậu là tôi, Hạ Tuyết thật sự, chẳng có gì giả dối cả!"
"Không! Không đúng! Mình rất hiểu rõ cậu!"
"Thôi đi! Cậu chả biết gì về tôi hết! Đừng tỏ ra cậu hiểu tôi nhiều đến vậy!"
"Mình biết!" – Giọng Hải Luân vang lớn và bắt đầu run run – "Mình biết Hạ Tuyết là một cô gái rất tốt bụng và lương thiện. Cậu luôn giúp đỡ, động viên mình. Thậm chí cậu còn lo lắng mỗi khi mình cãi nhau với Trang Trang! Hạ Tuyết... tuyệt đối không bao giờ làm tổn thương mình bằng những lời lẽ đó!"
Đối diện, Hạ Tuyết bịt miệng để ngăn không cho tiếng khóc bật ra. Lòng đau đớn vô vàn khi cô nghe Hải Luân nói như thế. Trái tim trong lồng ngực muốn tan nát. Dẫu có ngăn thì nước mắt vẫn chảy dài trên mặt cô. Ướt đẫm.
"Tốt bụng? Lương thiện? Hà, tôi không như cậu nghĩ đâu. Tôi là một kẻ xấu xa, dối trá, lọc lừa! Cậu biết mỗi tối tôi làm gì chứ? Tôi làm PR trong quán bar cao cấp, cho đủ loại đàn ông già trẻ giàu nghèo sờ mó để kiếm tiền!"
"Cái gì??? PR? Cậu... làm trong bar?!" – Gương mặt Hải Luân hết nhăn nhó giờ đây lại giãn ra, trông thất thần hơn khi nãy.
"Đúng vậy! Tôi không nói dối đâu! Tôi là PR, hiện tại vẫn còn làm. Tôi cần tiền, cần đàn ông mỗi đêm để thoả mãn mình! Với tôi, đàn ông giàu có luôn quan trọng nhất! Sao? Cậu nói rất hiểu tôi mà ngay cả chuyện tôi làm PR còn chẳng biết. Cũng khó trách, cậu bị mù nên đâu thể thấy cái gì!" – Từng giọt nước nóng hổi rơi lã chã xuống cằm, Hạ Tuyết đã rất cố gắng để mình đừng nấc lên – "Nói thật, ở bên cạnh cậu tôi thấy nhàm chán lắm! Vô vị làm sao! Lý do tôi gần cậu ư? Vì tôi ghét Tô Trang Trang! Tại sao cô ta vừa giàu có vừa xinh đẹp trong khi tôi chả có gì? Tôi biết rõ Trang Trang yêu cậu nên muốn làm cô ta phải lồng lộn do ghen tức! Tôi muốn cướp đoạt thứ quý giá nhất của cô ta – là cậu, Trương Hải Luân!"
Hoàn toàn chết lặng trên ghế sofa, Hải Luân chẳng còn nhận ra bản thân đang sống và vẫn thở. Anh bị sốc! Đau đớn. Vụn vỡ. Hụt hẫng. Chới với. Nhiều lắm những cảm xúc hỗn độn không ngừng xoay vần trong cơ thể khiến anh muốn phát điên. Nhưng rốt cuộc, thứ tồn tại duy nhất lúc này ở Hải Luân chỉ là... ĐAU! Tất cả đều đổ vỡ và tan biến! Tình yêu mới chớm nở, nỗi nhung nhớ, sự thấp thỏm đợi chờ cả niềm tin lẫn hy vọng đều vụt mất! Chúng để lại cho anh một trái tim chỉ còn những mảnh vỡ.
Về phía Trọng Lâm, chứng kiến cảnh Hải Luân gần như là cái xác không hồn còn Hạ Tuyết thì gương mặt ướt đẫm nước, hắn tự hỏi mình có vui không? Có! Hắn nhủ thầm như vậy. Thế nhưng sự thật là hắn đang đánh lừa chính bản thân mình! Trọng Lâm
không vui! Hình như thế... Hắn ngạc nhiên tại sao lại không vui? Hắn không thoả mãn cái gì? Đáng lý hắn phải cười lớn bởi dày vò được hai con người mình căm hận nhất! Vậy mà...
"Những điều nãy giờ cậu nói là thật?" – Sau mấy phút lặng im, Hải Luân hỏi khẽ – "Việc cậu làm PR, muốn có đàn ông để thoả mãn? Việc ở cạnh tôi thấy vô vị, dùng tôi đối phó Trang Trang?"
Dùng tay lau nước mắt liên tục, Hạ Tuyết giữ giọng nói rõ ràng hơn ban nãy để khẳng định lần cuối cùng:
"Tôi mệt mỏi vì cứ phải lặp lại những câu dài dòng đó! Mấy điều cậu vừa nghe, cái nào cũng là sự thật! Tôi mời cậu đến đây để nói rõ lần cuối: Tôi hiện đang quen với một cậu chủ giàu có, anh ấy rất thương yêu tôi và đáp ứng đầy đủ mọi thứ. Vì thế từ giờ trở đi, mong cậu đừng tìm đến tôi nữa! Tôi chán ngáy cậu với cả trò trã đũa Trang Trang rồi! Xin cậu buông tha cho tôi, được không? Nếu để người yêu tôi thấy chúng ta nói chuyện với nhau thì..."
Hạ Tuyết chưa dứt lời là Hải Luân lập tức bật dậy, đôi mắt mù toát lên sự phẫn uất cùng cực đồng thời miệng thét lên:
"Đủ rồi! Vậy là đủ lắm rồi! Hạ Tuyết... Tôi hận em! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho em!!!"
Hải Luân chạy vụt ra khỏi nhà với dáng vẻ thù hận tột độ mà quên mất bản thân đang bị mù, chẳng nắm rõ được đường đi. Không muốn xảy ra chuyện bất trắc, Trọng Lâm nói nhỏ với tên vệ sĩ đứng bên cạnh, lệnh anh ta hãy đưa Hải Luân về bệnh viện. Xong, hắn xoay mặt trở lại nhìn Hạ Tuyết còn đứng yên, mái đầu cúi thấp. Cô khóc vì đôi vai run lên bần bật.
"Vở kịch diễn hay lắm!" – Ném cây súng xuống ghế sofa, Trọng Lâm vỗ tay rồi tiếng lại gần nâng nhẹ gương mặt đẫm nước của Hạ Tuyết lên – "Thế này là kết thúc! Nếu em cảm thấy căm hận thì cứ mắng tôi đi nào! Đánh cũng được... Tất cả những thứ em có thể làm!"
Lạ thay, Hạ Tuyết không phản ứng gì thậm chí một chút nét biểu cảm trên mặt cũng không. Dường như, cô hoàn toàn mất đi xúc cảm để giận dữ, trách cứ hay ghét bỏ Trọng Lâm. Cô cứ nhìn hắn, không chớp mắt. Những giọt lệ chực trào buông mình chậm rãi trên đôi gò má mất đi thần sắc ấy. Chẳng hề đau đớn bởi lẽ trái tim đã không còn cảm nhận được gì nữa... Người con trai mình từng yêu và người con trai mình đang yêu, trong phút chốc, cô tự hỏi rằng những điều ấy có còn nghĩa lý nữa chăng? Khẽ khàng gạt nhẹ tay Trọng Lâm ra, Hạ Tuyết chậm rãi quay lưng rời khỏi nhà họ Trọng. Không làm gì ngoài việc lặng im và cô để mặc nước mắt vẫn chảy nhẹ nhàng xuống cằm.
Từ phía sau dõi theo bóng dáng thất thần của Hạ Tuyết, nụ cười thích thú trên môi Trọng Lâm dần biến mất. Chính hắn cũng không rõ cảm giác lúc này trong mình. Có lẽ cũng giống Hạ Tuyết, hắn – vẻ như đã mất hết xúc cảm. Ánh mắt hắn trở nên vô định với cái nhìn xa xăm trống rỗng. Dẫu thế, đôi mắt đó vẫn hướng về cánh cổng sắt màu đen, nơi Hạ Tuyết vừa khuất bóng! Rốt cuộc, không ai hiểu Trọng Lâm đang nghĩ gì trong đầu... Hoàng hôn buông lơi trên tâm hồn kẻ lạc loài, tìm mãi chẳng thấy mình ở nơi nao.
***
Thấy Hải Luân trở về với vẻ mặt không chút thần sắc, bên cạnh còn có người đàn ông đeo kính đen xa lạ thì Trang Trang chạy đến hỏi gấp gáp:
"Hải Luân! Anh đi đâu cả buổi vậy? Em và mọi người lo cho anh lắm đấy!"
Không nghe Hải Luân đáp cộng thêm điệu bộ kỳ lạ ấy khiến Trang Trang sợ hãi nghĩ anh bị bọn xấu làm gì đó mất hết tâm trí. Tức thì, cô đưa mắt sang tên vệ sĩ, lạnh lùng lên tiếng:
"Các người là ai? Các người đưa Hải Luân đi đâu và đã làm gì anh ấy?"
"Cô chủ Tô đừng lo, cậu Trương chỉ hơi bị sốc tinh thần một chút thôi, lát sau sẽ ổn. Không còn việc gì nữa, tôi xin phép về."
Chẳng cần xem phản ứng của đối phương là người đàn ông này đã xoay gót rời đi nhanh chóng. Khỏi nói, Trang Trang bực mình đến mức nào. Thế nhưng, theo như cách gọi "cô chủ Tô" của kẻ lạ mặt ấy thì cô phẩn nào đoán ra hắn có thể là vệ sĩ của Trọng Lâm. Chính vì thế cô càng lo hơn bởi nghĩ kẻ đáng sợ ấy vừa làm gì không tốt với Hải Luân. Lập tức, Trang Trang nhìn trở lại người bạn trai với dáng vẻ thấp thỏm:
"Anh nói em biết xem, anh vừa đi đâu, gặp ai? Họ đã làm gì anh?"
Thấy Hải Luân vẫn cứ lặng thinh cùng với vẻ bần thần khó hiểu kia, Trang Trang liền ôm chầm lấy anh, giọng lạc đi vì sợ hãi dâng cao:
"Hải Luân! Anh nghe em nói không? Trả lời đi! Đừng làm em sợ!"
Vừa dứt lời thì cô chợt nghe tiếng Hải Luân vang khẽ bên tai, như thầm thì:
"Trang Trang... Cuối tháng này, chúng ta đính hôn nhé!"
"Đính hôn? Cuối tháng? Anh nói thật ư?" – Trang Trang kinh ngạc quá đỗi.
"Ừm. Anh nghĩ kỹ rồi, chỉ mỗi em là yêu anh nhất!"
"Ôi Hải Luân! Em hạnh phúc lắm!" – Trang Trang rơi lệ vì sung sướng.
Trong khi Trang Trang chìm đắm với niềm hân hoan rạng rỡ thì Hải Luân lại lặng im và ngay khoé mắt đứng yên ấy, một giọt nước trong suốt chảy dài cùng nỗi đau đớn âm thầm.
***
"Vậy là con nhất quyết rời khỏi nhà họ Hoàng?" – Hoàng phu nhân nhìn con trai xách chiếc valy bước ra ngoài cánh cửa sang trọng, kinh ngạc hỏi. "Con nói thì sẽ làm." – Tri Đồng quay qua đối diện với mẹ, kiên quyết đáp. "Chỉ vì một đứa con gái làm PR thì có đáng không con?" "Đây không phải là đáng hay không đáng! Mẹ vẫn chưa hiểu ư? Con yêu Thục Nghi! Vậy nên, con sẽ chứng minh cho mẹ thấy chúng con đúng!" Hoàng phu nhân đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy mạnh tấm cửa kính rồi chỉ ra bên ngoài: "Từ nhỏ đã quen sống trong một gia đình giàu có, liệu con có thể chấp nhận được những điều tồi tệ của xã hội? Khó khăn, tiền bạc, cuộc sống... Con đừng quá mơ mộng hão huyền vào tình yêu cổ tích hay mái nhà tranh hai quả tim vàng, con hiểu chứ?" "Con sẽ vượt qua, dù khó khăn đến mấy. Chỉ cần ở cạnh Thục Nghi, con tin mình đủ mạnh mẽ để đứng vững. Con không phải là đứa trẻ được nuông chiều, đúng không? Con sẽ tự kiếm việc làm, tự tạo dựng tương lai và hạnh phúc cho bản thân bằng chính đôi tay đôi chân này. Con nhất định không bỏ cuộc! Rồi mẹ sẽ thấy lựa chọn hôm nay của con là đúng!" Nghe chất giọng đanh thép của Tri Đồng, Hoàng phu nhân bất động. Mấy phút sau bà nhắm mắt rồi lại mở ra, lần này trông gương mặt đã thay đổi, vẻ như lạnh lùng hơn bởi hiểu bản thân không thể khiến con thay đổi. "Nếu đã thế thì... con đi đi! Hãy sống như những con muốn và đừng hối hận! Mẹ sẽ chờ xem kết quả lựa chọn hôm nay của con!" Nhận ra mẹ mình đang xúc động bởi giọng bà run run, Tri Đồng không biết phải đáp lời thế nào. Anh không bao giờ muốn làm bà đau đớn bởi hiểu tình yêu và sự hy sinh lớn lao đó nhưng vì bản thân không còn sự lựa chọn khác. Tri Đồng không hẳn từ bỏ bố mẹ và dòng họ Hoàng, chỉ đơn giản anh muốn tạo dựng tương lai bằng chính khả năng của mình. Và điều quan trọng hơn hết, thuyết phục mẹ tin vào tình yêu của anh với Thục Nghi. "Mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ!" – Tri Đồng cúi đầu rồi nhanh chóng rời khỏi.