Dẫu chưa định hình được ý nghĩa của câu nói đó nhưng Hạ Tuyết vẫn chậm rãi bảo, kiểu như gợi chuyện để tiếp tục cuộc trao đổi mới bắt đầu này:
"Gần nửa tiếng qua chúng ta chưa nói với nhau câu nào thì làm sao tôi cười? Nếu thiếu gia thấy phật lòng hoặc không vừa ý, tôi sẽ đứng dậy và nhường chỗ cho một cô PR khác biết cách làm ngài hài lòng."
Tức thì, Trọng Lâm bật cười. Dù tiếng nhạc rất lớn nhưng Hạ Tuyết có thể nghe rõ giọng cười khanh khách đầy thích thú của hắn.
"Cô nói chuyện với khách như vậy à? Kênh kiệu quá!... Ok, để tôi nói rõ hơn nhé." – Hạ đôi chân đang gác trên bàn xuống, Trọng Lâm dựng thẳng người dậy như thể thật sự quan tâm đến vấn đề sắp đưa ra – "Tôi cảm giác cô tránh né tôi! Một chuyện thật lạ lùng và phi lý. Từ đó đến giờ, không có cô gái nào không muốn gần gũi tôi..."
Trọng Lâm ngừng lại khi thấy Hạ Tuyết nhìn mình với ánh mắt khác thường. Thật khó để miêu tỏ rõ ràng cái nhìn ấy. Bình thản và không bận tâm, gần như là thế.
"Cô luôn mỉm cười khi gặp một vị khách nào đấy." – Trọng Lâm thấp giọng – "Nhưng lúc gặp tôi, vẻ mặt của cô lại rất hời hợt lạnh lùng và khó chịu."
"Tôi nghĩ cậu Trọng đã hiểu lầm. Tôi không lạnh lùng hay tỏ vẻ khó chịu với ngài. Đối với khách, tôi luôn tôn trọng như nhau."
Trọng Lâm khẽ nhếch mép rồi hếch mặt về phía xa xa, ngay chỗ quầy rượu:
"Vậy cô chỉ cười với mỗi thằng đó thôi hả?"
Hạ Tuyết thấy hướng nhìn của Trọng Lâm đang nhắm vào Tri Đồng còn mãi trò chuyện với Thục Nghi.
"Anh Tri Đồng là khách nhưng đồng thời cũng là người bạn tốt của tôi nên hiển nhiên khi gặp mặt tôi thấy thoải mái."
"Cô lại không hiểu ý tôi rồi." – Đôi mắt của Trọng Lâm bắt đầu lộ sự dò xét – "Điều tôi tò mò chính là cô có thích hắn hay không? Nếu tôi nhớ không lầm thì hắn là con trai của tổng giám đốc ELLE? Trông hắn được lắm chứ."
Giờ Hạ Tuyết đã hiểu phần nào cuộc đối thoại không chủ đề giữa mình với anh chàng này. Hắn đang thắc mắc về mối quan hệ của cô với Tri Đồng.
"Như tôi đã nói khi nãy, chúng tôi đơn thuần là những người bạn mà thôi. Với lại, Tri Đồng không hề là mẫu người tôi thích."
Cặp lông mày cau lại bỗng dưng dãn ra, đôi mắt Trọng Lâm chợt sáng hẳn và nó phản chiếu rõ một sự bất ngờ thú vị.
"Chà, chà! Một thiếu gia như tên đó mà cũng không lọt được vào mắt cô ư? Hắn lẫn cả tôi đều như nhau?" – Trọng Lâm mau chóng nhận ra điều gì đó vừa thoáng qua mặt cô gái – "Lẽ nào... cô đã có người yêu nên mới không quan tâm những chàng trai khác?"
Hạ Tuyết lặng im vì nhớ đến Trương Hải Luân. Đầu óc cô dường như mù mờ trở lại trước mấy câu hỏi hết sức kỳ quặc của Trọng Lâm.
Trông vẻ bất động và ánh mắt vô định của Hạ Tuyết, Trọng Lâm hiểu bản thân đã nhận được câu trả lời chính xác nhất. Rõ ràng khi ấy, hắn thấy lòng mình xuất hiện sự khó chịu vô cớ. Và cái nỗi bức bối đó lớn đến nỗi thôi thúc hắn phải biết bằng được chủ nhân của "đoá hoa" ngồi trước mặt mình.
"Hắn là ai vậy?" – Chất giọng trầm đục của Trọng Lâm khiến câu hỏi tưởng chừng như được thốt ra theo phản xạ chứ không phải do suy xét kỹ càng.
"Tôi không hiểu." – Hạ Tuyết nhíu mày, trở về với thật tại.
Xoay qua nhìn trực diện cô gái, ánh mắt Trọng Lâm trở nên sắc bén hơn:
"Tôi rất muốn biết hắn tên gì? Gia thế ra sao? Là người thế nào? Và hắn có hay rằng, cô đang làm PR ở bar để cho đám đàn ông xa lạ ôm ấp sờ mó?"
Lời lẽ của Trọng Lâm sắc và lạnh đến mức làm tim Hạ Tuyết đập mạnh. Cô cảm giác sóng lưng như sắp đóng băng. Câu hỏi của hắn khiến cô liên tưởng đến gương mặt tươi cười của Hải Luân, đến cảnh mình hiện là một PR trong bar phục vụ rượu cho đàn ông. Siết chặt ly rượu thuỷ tinh, Hạ Tuyết cố kiềm chế xúc cảm nghèn nghẹn trong mình.
Quan sát nét mặt không tốt của Hạ Tuyết, Trọng Lâm nở nụ cười ẩn ý. Dáng vẻ lặng thinh đầy suy tư mà cô gái đó đang mang khiến hắn bất chợt nghĩ ra một trò. Không chần chừ, hắn khẽ nhích người đến gần Hạ Tuyết hơn trong khi cô chẳng hề hay biết gì cả.
Hạ Tuyết hơi giật mình bởi nghe giọng Trọng Lâm gọi gần sát bên tai. Nhanh chóng, cô quay mặt qua. Đối diện như chỉ chờ có thế, Trọng Lâm này lập tức nhả một làn khói trắng đục mà ban nãy bản thân đã rít thuốc rất lâu, vào gương mặt xinh xắn kia. Khỏi nói, "trò hiểm" đó của anh chàng khiến Hạ Tuyết ho sặc sụa vì sự nhầy nhụa và buồn nôn dần kéo đến. Cô thấy hơi khó thở, tưởng chừng oxi xung quanh đã bị lấy mất.
"Trong bóng tối bar và đằng sau khói thuốc, mặt cô thật quyến rũ!"
Trọng Lâm nhìn không chớp mắt gương mặt đang hằn rõ sự khó chịu của Hạ Tuyết ẩn dưới những làn khói trắng xoá vẩn quanh. Hình ảnh ấy tạo cho hắn một xúc cảm đê mê lẫn thích thú. Khói thuốc và men rượu. Cay và đắng. Dường như, hắn say! Hắn lạc vào một thế giới rất lạ, nơi chỉ hiện hữu duy nhất bóng hình của người con gái mang tên tuyết mùa hè cùng làn khói bạc.
"Xin thứ lỗi, tôi không thể..."
Chẳng để Hạ Tuyết dứt câu là Trọng Lâm đưa tay quàng qua eo cô, dùng những ngón tay bấu chặt vào như muốn đâm thủng làn da mềm mại đó, kéo giật cô về phía mình để mặt hai người gần sát nhau. Cái nhìn từ hắn hướng vào Hạ Tuyết trông thật tê dại! Hắn biết mình say nhưng chỉ có điều hắn không rõ bản thân say do thuốc, do rượu hay do mùi thơm mê hoặc toát ra từ cô? Làn khói đục chưa tan hết, vẫn cứ lởn vởn xung quanh cả hai.
"Ngài định làm gì?" – Hạ Tuyết sửng sốt hỏi, quên mất khói thuốc còn tràn ngập quanh cổ họng mình.
"Cô không qua đêm nhưng có thể cho khách đụng chạm, đúng chứ?" – Tiếng Trọng Lâm lạc dần hệt đang chìm vào cõi mộng nào đấy.
Hạ Tuyết bất động bởi sự thật, điều Trọng Lâm này nói là rất đúng. Một cô gái PR không thể từ chối trước những "va chạm bên ngoài" nếu khách muốn. Và vì vậy, cô chẳng còn cách nào khác là để mặc cả người mình nằm gọn trong vòng tay Trọng Lâm, trong khói trắng men cay... Không thấy Hạ Tuyết phản ứng, mà chính xác là chẳng cần quan tâm đến điều ấy nữa, Trọng Lâm chỉ nhắm mắt, kề mặt xuống bờ vai trần của cô gái rồi ngửi nhẹ. Mùi thơm da thịt từ cô lan toả khắp người hắn. Hắn thích thế. Vị cay của thuốc. Chất say
của rượu. Nồng và ấm. Trọng Lâm lạc vào Hạ Tuyết để rồi say cô.
"Tôi là một kẻ hư hỏng!" – Trọng Lâm thì thầm vào tai Hạ Tuyết, vẫn ngây ngất với thứ mùi huyễn hoặc nọ – "Đối với cô, cái thế giới mà tôi đang sống... không tồn tại những chuẩn mực đạo đức do xã hội đặt ra!"
Hạ Tuyết khó hiểu vì câu nói không đâu vào đâu của cậu ấm đang say ấy.
"Ngài say rồi."
"Đúng, tôi say. Nhưng, tôi muốn mình đừng tỉnh để có thể..." – Trọng Lâm không phát âm thành tiếng nữa mà chỉ nói bằng hơi thở – "... yêu cô!"
Hiển nhiên, Hạ Tuyết hết sức kinh ngạc khi nghe rõ hai từ cuối. Và bỗng đột ngột, cô nhận ra bàn tay của Trọng Lâm đã buông lỏng, các ngón tay ấy rời khỏi eo mình tự lúc nào. Cùng lúc, Trọng Lâm nhích người ra một tí để khoảng cách giữa hai người rộng ra.
"Tôi rất khác khi say." – Trọng Lâm, đã trở lại bình thường, điềm nhiên nói.
Bên cạnh, Hạ Tuyết chưa hết ngỡ ngàng vì sự thay đổi đến chóng mặt của con người đó.
Chuyện gì vừa xảy ra? Kể từ cái lúc Trọng Lâm nhả khói vào mặt cô cho đến lúc hắn thì thầm trong làn khói trắng những câu từ kỳ lạ thì cô cảm tưởng tất cả chỉ như là cơn mơ thoáng qua. Giống hệt khói! Giống ở chỗ, cả mơ lẫn khói đều tan biến dễ hơn là hiện hữu. Thứ khói bạc dày đặc duy nhất chỉ mình Trọng Lâm có...
Trọng Lâm tắt mồi lửa gần tàn đồng thời đẩy nhẹ mấy chai rượu ngoại sang một bên bàn. Vẻ như hắn sợ mình sẽ lại say! Nói nhỏ với tên vệ sĩ đứng bên cạnh xong, Trọng Lâm nhìn trở lại Hạ Tuyết còn ngồi ngẩn ra:
"Cuộc nói chuyện không tệ như tôi nghĩ. Mà nè, chớ tin lời người say nhé!"
Quan sát nụ cười khinh khỉnh của Trọng Lâm trong mấy giây lặng im, Hạ Tuyết tự dưng buột miệng bảo:
"Ngay lúc này, ngài cũng vẫn chưa tỉnh!"
Dẫu rất nhạt và chỉ thoáng qua nhưng thật sự mặt Trọng Lâm có biến đổi. Chính xác là, hắn không vui khi có người phát hiện ra hắn đang cố tình không say!... Chẳng đáp lời Hạ Tuyết, Trọng Lâm chậm rãi đứng dậy, ra khỏi ghế sofa. Đến lúc, hắn rời bar. Trọng Lâm cất bước và ánh đèn màu trong bar làm ẩn hiện nụ cười nửa miệng của hắn:
"Tôi sẽ không boa tiền vì câu khi nãy cô nói. Nhưng cô thấy đúng một điều... Có lẽ, từ lúc gặp cô tôi đã chẳng còn có thể tỉnh nữa!"
Trọng Lâm sải những bước dài đến cua quẹo ngay góc hành lang bar và mất hút. Còn lại một mình, Hạ Tuyết nhìn trân trối theo bóng người vừa mới khuất cách đây vài giây. Mọi thứ trở nên ám muội. Cái gì đó mơ hồ, tê dại, nồng nặc... Như khói thuốc. Như men rượu. Như ảo ảnh vô thực. Giờ đây khi nhớ lại những câu nói nửa tỉnh nửa say của vị thiếu gia đó, cô cảm thấy các thanh âm ấy lạc lỏng chơ vơ hệt như chúng đang rơi vào khoảng tối trống rỗng nào đấy và chưa từng tồn tại. Kỳ quặc! Một con người lạ lùng hết sức. Ban nãy khi bị thuốc phả vào mặt, Hạ Tuyết cũng có say. Nhưng khác với Trọng Lâm, cô biết rõ mình say cái gì. Chỉ đơn giản là say khói trắng.
Đôi khi có những lúc, trong thế giới không tồn tại các chuẩn mực đạo đức chỉ duy nhất khói bạc với men cay ta như đã từng lạc vào nhau... Ở bên em, tôi muốn mình đừng bao giờ tỉnh... Chỉ có tôi, em, khói trắng và men rượu. Tất cả những điều ấy, đủ tạo thành một thế giới của riêng chúng ta. Bài hát với những ca từ như thế chợt vang lên bên tai Hạ Tuyết. Cô gái lặng lẽ nhìn vào cái gạt tàn, điếu thuốc hút dở của Trọng Lâm khi nãy vẫn còn cháy chút lửa. Âm ỉ. Huyễn hoặc. Mấy ngày trước, cô gái nhớ tay cậu ấm cao ngạo đó hình như không hút thuốc thế mà sao đêm nay hắn lại hút? Hạ Tuyết thở ra rồi chậm rãi đứng dậy.
Bước vào phòng locker, Hạ Tuyết ngạc nhiên khi thấy Hà Dương ngồi khóc thút thít trên ghế, mắt đỏ hoe. Tức thì, cô đi đến rồi hỏi một cách lo lắng:
"Chuyện gì thế Hà Dương? Sao em lại khóc?"
Hà Dương ngước lên, miệng cứ ngắc ngứ vì cổ họng nấc khẽ. Hạ Tuyết còn chưa biết sự tình ra sao thì bên cạnh, Thuỵ Trinh bảo với giọng ồm ồm:
"Nó bị ông khách Hàn Quốc nào đó sờ mó nên hoảng sợ thôi. Ai mới vô làm cái nghề này cũng đều vậy, dần dần mới quen được."
Khi nghe xong, Hạ Tuyết khẽ thở ra. Cô thấy tội nghiệp cho Hà Dương, con bé chỉ mới mười tám nhưng phải vào bar làm để rồi thấy đủ bộ mặt của từng loại người mà xã hội mang đến. Làm PR sao tránh khỏi việc bị sờ mó?
"Thôi, em đừng khóc nữa. Muốn tiếp tục làm PR em phải chuẩn bị sẵn tinh thần để khách đụng chạm." – Hạ Tuyết lựa lời khuyên nhủ – "Nếu thấy khách quá đà, em cứ từ chối khéo hoặc nhờ PR khác đứng bàn giúp."
Hà Dương nấc lên, đôi mắt đầy nước bất động phản ánh dòng suy nghĩ nào đấy. Ít phút sau, cô bé gật đầu rồi nói khẽ:
"Vâng... em hiểu. Vì lần đầu tiên bị người đáng tuổi bố mình bóp mông nên em phát hoảng. Tự dưng thấy khinh bản thân!"
Câu nói đầy buồn tủi của Hà Dương khiến Hạ Tuyết thoáng sững người. Phút chốc, cô thấy sóng mũi cay cay bởi chính mình cũng có cảm giác ấy. Tự dưng Thuỵ Trinh cười khe khẽ. Không phải kiểu cười khinh nhờn như Phụng "tỷ" mà là kiểu cười chứa đựng chút cay đắng. Lẽ nào, cô chị đại đó đang giễu chính mình? Không muốn nấn ná lâu thêm, Thuỵ Trinh nhanh chóng ra khỏi phòng. Kế bên, Hạ Tuyết lặng im bởi nhớ lại ánh mắt buồn đến nao lòng của Thuỵ Trinh. Hạ Tuyết nghĩ rằng, người chị đại ấy đang giấu một bí mật nào đấy...