Hạ Chí.
Mặt trời lên cao, tiếng ve kêu khắp nơi, bóng cây xanh mát, hương sen thoang thoảng, khắp nơi trong viện Tư Liên đều ngập tràn hơi thở của mùa Hạ.
Thời tiết liên tục ấm hơn nhưng lại không mang theo cảm giác dinh dính khó chịu giúp cho thân thể Tư Liên khoẻ hơn trước rất nhiều, thế là suốt mấy ngày hôm nay hắn tràn đầy tinh thần, hứng trí bừng bừng mà vùi đầu vẽ tranh, trong bức họa hiển nhiên vẫn là Chu Minh.
Chỉ là hắn không ra khỏi cửa nên đương nhiên sẽ không biết khắp nơi bên ngoài sân viện hắn lúc này, mọi người đều bị cái nóng oi bức đặc sệt mùa Hạ ngược đãi thở không khác gì chó.
Không ai để ý tới, ở trong viện Tư Liên luôn có một trận gió Nam nhỏ cứ quanh quẩn mãi chẳng rời.
Sau ngày Lập Hạ, Chu Minh lại biến mất trước mặt Tư Liên, nhưng mà lần này hắn không còn lo lắng hốt hoảng giống trước kia nữa. Sau khi biết được thân phận Thần Bốn Mùa của Chu Minh, hắn đã hiểu ra được lý do vì sao nàng mãi không xuất hiện
Mùa này còn chưa qua thì mùa sau sẽ không tới, Chu Minh thân là Thần Mùa Hạ tất nhiên sẽ chỉ xuất hiện vào mùa Hạ mà thôi.
Hiện giờ mới chỉ là giữa Hạ, Tư Liên biết sắp tới thế nào nàng cũng sẽ xuất hiện cho nên không thấy lo lắng lắm, ngày nào cũng bảo đám hạ nhân lui xuống, một mình ngồi ở trong phòng, vừa vẽ tranh vừa an tâm chờ đợi.
Sở dĩ hắn chắc chắn Chu Minh sẽ lại tới tìm hắn, là bởi tranh vẫn đang nằm trong tay hắn.
Ngày ấy hắn vẽ tranh cho Chu Minh là ngày Lập Hạ, khi ấy mùa Hạ mới bắt đầu, có lẽ lúc ấy nàng vừa tỉnh giấc là sẽ tới tìm hắn đòi tranh luôn. Nàng mong chờ như vậy, chắc chắn sẽ không thể bỏ mặc bức tranh này được đâu.
Tư Liên cảm thấy may mắn, sự xuất hiện lần trước của đại ca đã cắt ngang khiến Chu Minh quên cầm tranh đi, không thì có lẽ hắn sẽ không có cơ hội được gặp lại nàng nữa. Chỉ là khi nghĩ lại tình cảnh lúc trước khi bị cắt ngang, hắn lại có chút tiếc nuối nói không nên lời.
Lúc đó Chu Minh tiến tới rõ muốn hôn, hôn hắn đấy, chỉ thiếu chút nữa thôi là môi hai người đã chạm nhau rồi, nếu hắn cũng hơi cúi đầu thì sớm đã…
Thế là Tư Liên, người vốn chuẩn bị vẽ tranh lại lọt chân vào những mơ mộng nào đó không thể nói thành lời, ngồi phát ngốc một canh giờ trước đống giấy Tuyên Thành trắng phau. Mãi cho đến khi Tư Mộ có việc đến đây gọi hắn, mới kéo hắn trở về từ trong thế giới ảo tưởng.
Tư Mộ nghĩ đến màu đỏ quỷ dị trên gương mặt đệ đệ với đôi mắt trống rỗng khi mình bước vào cửa ban nãy, sau khi đệ đệ lấy lại tinh thần thì sắc mặt bỗng nhiên trắng xanh, kết hợp với biểu hiện ngẩn ngơ của hắn với đống giấy Tuyên Thành trắng phau. Tư Mộ cũng từng là thanh niên mười chín tuổi tràn đầy máu lửa, tất nhiên đoán được chút ít đệ đệ hắn đang mơ mộng những gì, càng thấy việc hôn sự của Tư Liên phải mau chóng được lên kế hoạch thôi.
Mấy ngày trước Tư Liên nói trái tim đã thuộc về nơi khác, đổi lại là ánh mắt trợn ngược không tin của đại ca.
Từ trước đến nay Tư Mộ chưa bao giờ nghĩ đến khả năng trong lòng đệ đệ sẽ có hình bóng một ai đó. Dẫu sao Tư Liên cũng bị bệnh, quanh năm suốt tháng chỉ ở trong nhà, chẳng gặp được bao nữ từ, trái tim đã thuộc về nơi khác thì cũng phải có đối tượng trước đã chớ.
Còn về phần bức tranh mỹ nhân nhảy múa trên hoa sen kia, Tư Mộ nghĩ rằng đó chẳng qua là một tác phẩm hoa mỹ của đệ đệ mà thôi, khi còn trẻ ai mà không trải qua vài giấc mộng xuân kỳ lạ chứ?
Hơn nữa chưa nói đến việc nhảy múa trên mặt nước như thế cơ bản là không ai có thể làm được, chỉ riêng nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của nữ tử giữa bức tranh, sẽ không thể tìm được một người giống vậy trong thực tế.
Cái gọi là trái tim đã thuộc về nơi khác, có lẽ chỉ là cái cớ mà Tư Liên lấy ra để thoái thác việc hôn sự mà thôi.
Tư Mộ nghĩ là do tính tình đệ đệ hắn kiêu ngạo nên mới không thèm để ý tới khuê nữ nhà ngươi ta. Nhưng nữ tử như thần tiên trong tranh hắn vẽ sao mà có thật được, nếu như đệ ấy lấy đó là tiêu chuẩn chọn vợ, hắn sợ là cả đời này Tư Liên sẽ không thành thân mất.
“Đại ca, ca tìm đệ có chuyện gì?”
Tư Liên nhìn biểu cảm của Tư Mộ là biết đại ca lại đang bắt đầu đay nghiến tiểu thư Triệu gia rồi thì cô nương Trần gia gì đó rồi, vì thế vội vàng nói sang chuyện khác.
Tư Mộ biết đệ đệ cố ý né tránh, sau đó đành thở dài không tiếp tục ép buộc hắn nữa, chỉ nói lễ hội mùa Hạ đã kết thúc, cha mẹ kêu hắn qua viện chính chuẩn bị yến tiệc.
*
Bữa tiệc Hạ Chí của Tư phủ vẫn luôn là đề tài được người dân ở Giang Nam bàn tán xôn xao.
Hạ Chí vốn không được coi là ngày hội long trọng, ăn mì Hạ Chí, đổi lấy gió mát, người bình thường đại khái đều như thế. Có vài nhà cầu kỳ có lẽ sẽ có những quy tắc và điều lệ khác, nhưng nói chung sẽ không làm long trọng lắm.
Nhưng ở Tư phủ thì khác, hàng năm vào mỗi dịp Hạ Chí họ nhất định sẽ dâng hương tế tổ, cũng sẽ mở yến hội thật lớn bên ngoài phủ để chiêu đãi dân chúng trong thành. Mặc dù đồ ăn thức uống chỉ có một số món mì giải nhiệt dành cho ngày Hạ Chí, nhưng lượng thức ăn lại vô cùng nhiều, đối với rất nhiều người nghèo đói mà nói đây đã là một bữa yến tiệc chúc mừng cực kỳ phong phú rồi.
Cứ thế năm này qua năm khác, ngày Hạ Chí toàn thành cùng nhau trải qua những giây phút vui vẻ. Người nào cũng nói người nhà Tư phủ thiện tâm, nhưng cũng có rất ít người biết, nhân vật chính ban đầu trong yến tiệc ngày Hạ Chí này, thực ra chính là Nhị công tử Tư gia Tư Liên.
Tư phu nhân tin Phật. Bà vốn là người tâm tính thiện lương, sau khi hạ sinh Tư Liên lại rất thích làm việc thiện. Bà hy vọng có thể kết nhiều thiện duyên tích phúc cho đứa con trai nhỏ của mình, khẩn cầu hắn khỏe mạnh bình an và trường thọ.
Yến tiệc Hạ Chí là việc thiện lớn nhất trong số những việc bà làm hàng năm. Về phần vì sao lại lựa chọn ngày này…
Nhị công tử Tư gia được sinh ra vào giữa mùa Hạ, là lúc hoa sen bung nở, vì vậy đặt tên là “Liên”, mang ý nghĩa “Quân tử như Hoa”.
Hạ Chí, chính là ngày sinh nhật của Tư Liên.
Bữa tiệc Hạ Chí đầu tiên là ngày sinh nhật Tư Liên một tuổi, lúc ấy rất nhiều người, thậm chí ngay cả bản thân Tư lão gia cũng cho rằng Tư Liên đứa con trai yếu ớt như con mèo nhỏ của ông có lẽ sẽ sống không quá một tuổi. Cho nên sau khi hắn ngoan cường gắng gượng qua một năm, Tư gia vì vui mừng mà mở tiệc lớn chiêu đãi toàn thành.
Sau này yến tiệc cứ duy trì hết năm này qua năm khác như vậy, tuy rằng chưa từng có ai nói trắng ra, nhưng trong lòng mọi người hiểu được, trong này hoặc ít hoặc nhiều cũng chứa đựng một chút may mắn và chút ý tứ hàm xúc thông cảm.
Dù sao Hạ Chí đại diện cho việc cơ thể ốm yếu của Tư Liên lại gắng gượng thêm một năm nữa, ai mà biết được đây liệu có phải là sinh nhật cuối cùng của hắn hay không?
Khi Tư Mộ và Tư Liên đến viện chính, Tư lão gia và Tư phu nhân đã ngồi chờ trước bàn cơm. Vừa thấy con trai đến, bà lập tức phân phó hạ nhân dọn cơm lên.
Trên thực tế, sau khi dâng hương tế tổ vào lúc sáng sớm, Tư gia đã bắt đầu chiêu đãi những người tụ tập bên ngoài phủ. Hiện giờ đã qua giữa trưa, những người bên ngoài đó thật ra đã ăn uống no đủ và chuẩn bị về nhà rồi.
Chỉ là thân thể Tư Liên yếu đuối, không thể nào tham gia tế tổ cùng mọi người vào sáng sớm được, cũng không có tinh thần hay thể lực đến đó chung vui. Vì thế nên hàng năm người nhà Tư gia không cùng tham dự yến tiệc với người bên ngoài, mà là đợi đám người ấy rời đi thì yến tiệc trong phủ mới chính thức bắt đầu.
Bánh ú lúa mạch, bánh ú nhân thường, mận, phở… Đủ loại đồ ăn giải nhiệt được dọn đầy ắp một bàn, tuy rằng chỉ là đồ ăn bình thường giản dị nhưng nhìn qua lại vô cùng mát mẻ ngon miệng. Thời tiết lúc này nắng nóng chói chang, món ăn đơn giản nhẹ nhàng lại khiến người ta thèm thuồng hơn so với thịt cá.
Nhưng Tư Liên không muốn ăn lắm, hắn chỉ tùy ý ăn vài miếng rồi không động đũa nữa.
Tư phu nhân là người đầu tiên phát hiện thấy con trai nhỏ của mình đang không tập trung, bà vội hỏi: “Liên nhi không thích mấy món ăn này à? Hay là để phòng bếp nấu thêm món khác nữa nhé?”
Tư Liên lắc đầu: “Con chỉ là không có cảm giác
thèm ăn lắm…”
Vừa nghe thấy như vậy, Tư phu nhân lập tức sốt ruột: “Có phải thân thể không thoải mái chỗ nào không? Mộ nhi mau đến Thiên viện mời đại phu đến đây…”
Tư Liên trông thấy vẻ mặt lo lắng của mẫu thân, vội vàng giữ lấy đại ca đang định đứng dậy chạy đi mời đại phu: “Con không sao. Chẳng qua thời tiết Hạ Chí quá nóng nên mới không có cảm giác thèm ăn mà thôi.”
Thật ra đó chỉ là cái cớ hắn dùng để cha mẹ yên lòng, nguyên nhân chân chính thì Tư Liên ngượng ngùng không nói ra thôi.
Cuối cùng Tư Liên vẫn không thuyết phục được cha mẹ và đại ca, đại phu được mời đến tỉ mỉ cẩn thận chẩn mạch cho hắn, còn phải uống cạn hai chén thuốc bổ mùi vị khó chịu do phòng bếp đun dưới ánh nhìn chằm chằm của Tư phu nhân mới xong.
Dày vò đi dày vò lại cũng mất hơn nửa ngày trời, đến khi Tư Liên trở lại viện của mình thì trời đã chuyển tối.
Tư Liên bảo hạ nhân lui xuống, một mình đẩy cửa phòng ra, trong phòng tối tăm khiến Tư Liên có chút thất vọng. Cả ngày hôm nay, trong lòng hắn không yên thật ra là vì chờ đợi Chu Minh. Hôm nay là sinh nhật hắn, đương nhiên hắn hy vọng bản thân có thể cùng người trong lòng đón chờ ngày đặc biệt này.
Tiếc là, Chu Minh rõ ràng không hề tâm linh tương thông với hắn.
Hắn nghĩ vậy với sự mất mác, châm nến trên bàn, ánh sáng yếu ớt lờ mờ chiếu sáng căn phòng. Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, lúc này lại có một nữ nhân đang nằm trên giường của hắn.
“… Chu Minh?”
Hắn thử gọi một tiếng. Ánh nến yếu ớt, hắn nhìn không rõ người trên giường là ai nhưng trực giác mách bảo hắn, người nằm đó nhất định là nàng.
“Hửm?”
Trên giường truyền ra tiếng nỉ non lười nhác, âm thanh mang theo sự mơ hồ lúc mới tỉnh, khiến cho Tư Liên ngơ ra.
“Liên ngốc?”
Chu Minh từ từ ngồi dậy ở trên giường, nàng nâng tay khẽ búng một cái, trong nháy mắt một loạt nến lập tức được thắp lên. Trong phòng tức khắc đèn đuốc sáng trưng, cuối cùng Tư Liên cũng thấy rõ hình dáng người trên giường.
“Ngươi cuối cùng cũng quay lại rồi, ta…”
Chu Minh mới vừa mở miệng thì đã thấy Tư Liên vội bước đến bên giường, cầm chăn bông lên che phủ hết cả người nàng.
“Ngươi làm gì vậy? Nóng quá!”
Chu Minh dãy dụa thò đầu ra khỏi chăn bông, nàng vừa định nổi giận nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt Tư Liên thì lập tức hạ hỏa: “Liên ngốc, ngươi chảy máu kìa!”
Mặt Tư Liên đỏ bừng, một tay hắn đè chăn trên người Chu Minh, một tay bụm lấy mũi của mình, máu tươi be bét tràn ra tay.
Cả người hắn cứng ngắc im lặng xoay đầu đi, ánh mắt cứng đờ nhìn chòng chọc vách tường trắng như tuyết bên trái một phân không rời, trong đầu không biết vì sao bỗng nhớ tới một câu thơ: Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu.
Đúng là thế thật, cô nương bản thân ngày đêm thầm thương trộm nhớ giờ đây chỉ mặc mỗi cái yếm hồng nằm trên giường của mình, k1ch thích hắn muốn chết.
*
Bên ngoài căn phòng, bóng dáng cô đơn của Tư Liên phản chiếu trên tấm màn cửa sổ, nhẹ nhàng đung đưa theo ánh nến. Không ai phát hiện, thực ra lúc này trong phòng không phải chỉ có mỗi một người là Tư Liên.
Chu Minh vẫn ngồi trên giường, dưới sự kiên trì của Tư Liên, nàng tủi thân quấn chăn phủ cả người chỉ để lộ ra mỗi cái đầu xinh xắn.
Tư Liên kéo tạm một cái ghế ngồi bên cạnh giường, máu mũi không còn chảy nữa nhưng sắc mặt vẫn còn hồng hồng, hắn không dám nhìn về phía Chu Minh.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào hoa văn được chạm khắc trên thành giường, đồng thời trong đầu bất giác hiện ra hình ảnh cái yếm hồng thêu hoa sen vàng và da thịt trắng mịn như ngọc mà hắn vừa mới thấy ban nãy.
Không thể trách Tư Liên có suy nghĩ bại hoại được, bởi vì đối với một chàng trai tân mười chín tuổi chưa một lần ăn mặn mà nói thì, thật sự quá k1ch thích.
Lúc này dưới lớp chăn bông, nửa người trên của Chu Minh đúng là chỉ có duy nhất một cái yếm. Y phục mỏng manh bán xuyên thấu bên ngoài bị nàng kéo tới tận hông, dùng hai ống tay áo buộc chặt lại như một chiếc váy quây.
“Vì sao nàng luôn ăn mặc… mỏng manh như thế này?”
Tư Liên cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn chọn một tính từ nhẹ nhàng nhất. Thực ra phong cách ăn mặc của Chu Minh nào chỉ mỏng manh, nếu không phải ánh mắt của nàng quá trong trẻo và ngây thơ, thì Tư Liên đã hoài nghi có phải nàng đang dụ dỗ hắn hay không đấy.
“Nóng!”
Chu Minh bĩu môi, giọng điệu rất bất mãn.
Làm Thần Mùa Hạ nên nhiệt độ cơ thể của nàng vốn có hơi cao, thêm nữa dưới cái nóng oi bức của mùa Hạ luôn khiến nàng cảm thấy không thoải mái, vì thế nàng luôn ăn mặc cực kỳ phong phanh để hạ bớt nhiệt. Nàng không có thế giới quan như người phàm tục, nên khi mặc mỗi cái yếm chạy nhảy khắp nơi cũng không cảm thấy gì, dù sao cũng đâu có ai nhìn thấy được.
Nhưng mà, hiện tại thì có rồi, Tư Liên – phàm nhân đầu tiên và có lẽ cũng là duy nhất có thể nhìn thấy được nàng sau ngàn vạn năm qua.
Tư Liên dở khóc dở cười trước lý do của nàng. Hắn nhìn về phía mái tóc ngắn quái dị của nàng, trong lòng đã suy một ra ba, không quá chắc chắn hỏi: “Tóc của nàng, không phải cũng vì ngại tóc dài quá, nóng nên mới cắt ngắn đi đấy chứ?”
Quả nhiên, Chu Minh vô cùng kinh ngạc thốt lên: “Sao ngươi biết? Chẳng lẽ đây chính là biết người biết ta mà phàm nhân các ngươi thường hay nói ư? Hay là suy bụng ta ra bụng người? Không lẽ là rõ như ban ngày? Hmmm… Tâm linh tương thông?”
Nghe nàng quăng ra một đống thành ngữ lộn xộn, Tư Liên không khỏi bật cười, mãi cho đến câu cuối cùng mặt hắn lại ửng đỏ: “… Biết người biết ta, suy bụng ta ra bụng người và rõ như ban ngày không phải dùng như vậy.”
Chu Minh với suy nghĩ không sâu xa tất nhiên không phát hiện Tư Liên cố ý bỏ qua một thành ngữ, việc nàng quan tâm hơn cả là: “Ta chờ ngươi cả một ngày đó.”
Trái tim vừa mới tràn ngập bong bóng tình yêu màu hồng của Tư Liên lập tức bị dội một gáo nước lạnh vì câu nói tiếp theo của nàng: “… Bức tranh lần trước ngươi còn chưa có đưa cho ta đâu đó.”
Được rồi, không phải tới nàng để gặp hắn, mà là tới đòi tranh.
Tư Liên có chút buồn rầu, hắn ủ rũ đi tới giá sách tìm kiếm, sau đó rút ra một bức tranh đã được đóng khung cẩn thận, mang đến giường đưa cho Chu Minh còn đang quấn chặt người trong chăn bông.
Trên mặt Chu Minh lộ rõ vẻ vui sướng, nàng vội vã đưa tay nắm lấy một đầu của cuộn tranh. Nàng nhìn bàn tay Tư Liên đang nắm một đầu khác, ngẩng đầu nhìn hắn, sự thắc mắc trong ánh mắt vô cùng rõ ràng: Sao ngươi còn không buông tay ra?
“Hôm nay… Là sinh nhật của ta.”
Tư Liên cúi đầu, né tránh ánh mắt của nàng. Hắn biến bản thân lại tùy hứng rồi, hắn không hi vọng Chu Minh tặng hắn quà gì, chỉ hi vọng nàng có thể ở bên cạnh hắn một chút.
Cảm giác được lực trên bức tranh đột nhiên biến mất, Tư Liên hoảng hốt ngẩng đầu, phát hiện trên giường đã không còn bóng dáng của Chu Minh, chỉ còn lại đống chăn nhăn nheo rúm ró. Hắn nhìn bức tranh trong tay mình, trong lòng chua xót.
Là do hắn qua tham lam rồi. Chẳng lẽ đến cả tranh nàng cũng không cần nữa rồi sao…