Ông Tổng đã gọi điện cho chị Thảo khen nức nở về cậu nhân viên chị tiến cử nhưng ông dặn không cho Vũ biết vội. Kinh nghiệm của người thợ săn là muốn bắt được con mồi thì người thợ săn phải biết dền dứ con mồi.
Tối đó chị Thảo rủ Vũ đi bar, sau một hồi uống dường như đã ngà ngà say chị hỏi Vũ : -Chị còn nợ cậu một bí mật nhỉ?
-Vâng!
Chị nhìn thẳng vào mắt cậu, không úp mở, chị bảo:
-Chị thích cậu vì cậu giống bạn chị.
Vũ chết lặng trên ghế. Không hiểu ý chị như thế nào.
-Đừng có ngạc nhiên thế, chị biết thân thế em mà.
-Sao, sao chị đoán đựơc?
-Linh tính thôi, trực giác của đàn bà và nhất là của những người cùng giới tính thường rất nhạy.
- Nhìn chị em không hề nghĩ là...
-Sao, có gì đâu? Hình thức không quyết định nội dung mà.
-Thế bạn chị hiện ở đâu? Em đã gặp bao giờ chưa?
-Chưa. Cô ấy làm giám đốc một chi nhánh của Tổng tận trong Đà Nẵng vì thế bọn chị ít có thời gian gặp nhau. Nhng cả 2 đều rất tin tưởng và yêu thương nhau.
-Thật sự là em vẫn k thể ngờ đấy. Cứ tưởng người như em ít thôi.
-Không ít đâu, chíp hôi ạ! Còn em thì sao, có bạn gáI chưa?
-Dạ, chưa. Em chưa muốn vì thấy mình còn nhiều khó khăn quá.
-Thế cái cô xinh xinh hôm nọ đợi cậu không phải là bạn gái cậu à?
-Không, chết thật, cô ấy có bạn trai rồi chị.
-Có rồi thì sao? Đánh đồn có địch mới vinh chứ đánh đồn mà không địch thì chẳng vinh tí nào.
Chị nói xong hai chị em phá ra cười. Vũ thấy có thêm sức mạnh vì bên mình cũng có người giống như mình.
Nói về Hạ, ra trường cô không vào làm ở tòa báo như đã định. Cô nộp đơn xin tuyển vào đài truyền hình và được nhận vào bộ phận sản xuất các chương trình giải trí.Công việc thế cũng là suôn sẻ
Ngày nhận quyết định tuyển dụng, Hương gọi Hạ :
- Tao và mày sắp đi làm rồi chắc chẳng còn gặp nhau thường xuyên được. Tối nay mình đi ăn tối rồi ngồi đâu đó tám tí đi.
-Uh, thì đi, tao cũng rảnh tối nay.
Hạ chợt thấy lòng man mác và Huy thì nhắn là sẽ đi với bạn có công chuyện tối nay nên Hạ được rảnh dỗi. Nhưng Hạ không ngờ rằng chính nhờ cái tặc lưỡi của mình mà Hạ đã nhận ra chân tướng của cậu người yêu lãng tử của mình.
Hương nói đủ thứ chuyện từ chuyện từ chuyện cậu bạn trai của nó tới chuyện công việc mà nó sắp làm. Hương sẽ làm việc ở phòng hành chính của một bệnh viện tại Hà Nội, trái ngành nghề. Hạ nhìn Hương rồi nói ngập ngừng :
-Hương này, hôm nọ tao gặp lại Vũ đấy.
-Thế mày có nhớ cảm ơn hộ tao không?
-Quên rồi, hay hôm nào tao hẹn Vũ cho mày gặp nhé!
-Oa! Có số phone rồi cơ à? Gì thế mẹ trẻ?
-K, K đừng có nghĩ vớ vẩn đấy nhé!
-Mày có tật giật mình à? Tao đã nghĩ gì đâu. mà Vũ thế nào?
-Số rất tốt, một con người có nghị lực.
-Mày biét khen nó từ lúc nào thế. Từ trước đến giờ có bao giờ nó không có nghị lực đâu.
-Ơ hay, con này, sao hôm nay mày cứ như hỏi cung tao thế nhỉ? Không lẽ tốt nghiệp rồi nên mày đâm ra hâm?
-Tao sợ có đứa còn leng keng hơn tao đấy. Nhng thôi, có sao đâu, như thế là mày có thêm bạn mà thêm bạn là bớt thù mà. Hô nào cho tao gặp Vũ xem nó thế nào.
Phia trong quán, có mấy tay thanh niên đang ngồi chơi bài, có hai thằng ngồi quay ra phía Hạ, trông còn rất trẻ và đều đeo kính cận, có vẻ là trí thức. Nhưng điều làm Hạ và Hương chú ý là chúng nó chửi bậy và văng tục liên tục. Vốn từ chửi của chúng nó không thua gì các bà bán thịt ngoài chợ, Hạ và hương còn thấy xấu hổ khi nghe những lời lẽ đó. Thỉnh thoảng cả lũ lại rú lên cười những tràng cười rất thô bỉ. Hương bảo "người yêu tao mà như mấy thằng này thì tao giết chết luôn, Hạ cười không nói gì.
Hai đứa cứ ngồi ba hoa chuyện đời, chuyện người rồi lại chuyện mình chẳng đứa nào muốn về.Mà con gái kể cũng lạ, thân nhau là cứ ngồi hàng giờ mà tám không biết chán. Phải muộn muộ Hạ mới bảo :
-Thôi về đi, tao buồn ngủ quá rồi, đợi tao vào toilet đã nhé!
Đi ngang qua tốp thanh niên đó, bỗng Hạ nghe thấy những tiếng chửi thề tục tĩu nhưng giọng nghe rất quen. Tò mò, Hạ nhìn vào thì cô như không tin vào mắt mình, đó là Huy, anh chàng người yêu toàn lời hay ý đẹp của cô. Huy cũng ngẩng lên và khuôn mặt hóa