Sau lần đó , Vũ bận qúa nên ít gặp tụi thằng Đức, bẵng đi lâu lâu thì cái thằng sống khôn thác thiêng này lại gọi cho Vũ. Không hiểu thằng bạn nối khố gọi mình ra đây để làm gì nhỉ, tự hỏi vậy nhưng Vũ vẫn phóng xe đến chỗ hẹn.
Thằng bạn tri kỷ đang chổng mông chổng đít tập hiphop. Không làm phiền nó, Vũ chọn một chỗ ngồi thuận tiện chờ đợi. Tối nào cũng vậy, Đức vẫn dành thời gian ra đây tập những điệu nhảy sôi động với đội của nó.
Vũ thấy đứa nào cũng mặt non choẹt nhưng khéo léo thì khủng khiếp. Một đội chừng 10 đứa áo phông dài tới gối, quần tụt, đầu vấn những chiếc khăn đủ màu rất đặc sắc. Đầu thằng Đức cắm xuống đất, trồng cây chuối, nó dùng sức mạnh của đầu xoay cho cả cơ thể phía trên một vòng tít mù. Nó mặc một cái quần tụt đến mông, những vòng xích lấp lánh dưới ánh điện đường trông rất bắt mắt. Đức say mê những động tác tay chân, cả người nó như một con rôbốt di chuyển từng động tác chậm chạp nhưng mạnh mẽ. Hiphop là một điệu nhảy toát lên sự dẻo dai, mạnh mẽ. Nhất định Vũ sẽ nhờ thằng Đức dạy cho động tác trồng cây chuối kia biết đâu lại khỏi cái bệnh trào ngược dạ dày của mình.
Dường như đã thấm mệt, Đức dừng lại nghỉ, bỗng thấy Vũ ngồi đó từ bao giờ, nó lại gần cũng ngồi xuống cạnh Vũ.
-Mày phải cứu tao vụ này.
Cái thằng, đến lạ, gặp chẳng chào hỏi gì cả, đã nhờ vả ngay được.
-Mày lại đang định trốn con bé nào phải không?
-Không, không, mày đừng nghĩ tao lúc nào cũng xấu thế.
-Vậy nói đi, gì?
-Tạp chí của tao (giờ Đức đang làm trong một tạp chí thời trang) đang cần một bộ ảnh gấp. Mấy tay máy bên tao lần này giở chứng đòii catxe cao quá mà thời gian thì không còn nhiều, tao biết mày không thích chụp loại ảnh này nhưng coi như mày nể tình thâm hữu bấy lâu nay, cứu tao một phát.
Vũ ngẫm nghĩ một hồi :
-Mày đúng là thằng lắm mồm, vậy bao giờ mày cần?
-Trong tuần sau.
-Tuần sau? Mày có bệnh không đấy? Còn phải tìm ngoại cảnh, ánh sáng và còn xem người mẫu thế nào nữa chứ?
-Vấn đế người mẫu thì khỏi lo, tao đã tìm được rồi, tao sẽ bảo cô ta qua mày bàn bạc trước nhé, phần còn lại thì mày tự lo đi.
- Ô hay! Thể để tao chuyển về toà báo của mày nhé. Mà tao báo trước tao chỉ chụp ngoài giờ, chiều thứ bảy và Chủ nhật được thôi đấy, không xong là kệ mày.
-Ok! Ok! Này, hay mày rủ Hạ đi cùng cho đỡ buồn, tao biết mày có tình ý đấy.
- Thằng điên!
-Thây kệ mày, còn làm bộ làm tịch, tao tạo cơ hội mày, không tận dụng đừng trách tao vô tình.
Vũ nhận việc chụp ảnh cho Đức nên oải quá. Cậu xoay như đền cù. Tối về mệt lử. Suốt cả chiều thứ 7, Vũ lặn lội ra bãi đá sông Hồng tìm ngoại cảnh rồi lại phải thương lượng với mấy tay bảo vệ trong trường cấp 3 CVA để được chụp ở đây.
Như đã hẹn, Đức đưa cô người mãu địa chỉ của Vũ. Tối thứ bảy, cô ấy tìm đến gặp Vũ. Vũ vừa tắm xong, đang hẹn Hạ đến nhà đi chơi, cậu không đón Hạ được vì cái xe lại dở chứng chết máy thật đúng lúc. Dạo này cả 2 đi chơi với nhau mà không cần biết là thứ mấy nữa. Có lần Vũ hỏi Hạ;
-Cứ đi chơi thế này, cậu lấy đâu thời gian để yêu ai nữa.
Hạ trả lời lấp lửng ;
-Mình tìm được rồi, lúc nào có điều kiện ra mắt cậu sau.
Vũ nửa mừng, nửa lo.
Cô người mẫu mà Đức gửi đến còn khá trẻ chừng 19 tuổi, là một cô khá nổi tiếng, Vũ biết qua mấy chương trình tivi. Trông rất kiêu căng đúng như kiểu của một người nổi tiếng. Nhác thấy Vũ, cô ấy có vẻ ngạc nhiên có lẽ không nghĩ tay máy mới mà Đức giới thiệu lại non tơ và đáng yêu thế này. Cô ta duyên dáng, mỉm cười, chìa tay với Vũ :
-Em là Thanh Thuỷ, anh Đức giới thiệu em đến đây để làm quen trước với cách làm việc của...
-Tôi là Hoài Vũ.
-Vâng! Vũ còn trẻ quá nhỉ, ngoài sức tưởng tượng của em đấy.
-Tôi cũng sắp 23 rồi, k còn trẻ nữa đâu.
Cả hai cùng bàn bạc và thống nhất cách làm việc. Thanh Thuỷ miệng nói nhưng mắt không ngừng liếc vẻ mặt sáng láng của Vũ. Đôi lúc Thanh Thuỷ giả đò không hiểu rồi ngồi sát vào Vũ, Vũ giữ ý vội nhích ra, Thanh Thuỷ khẽ cười. Vũ thấy khó xử, may sao lúc đó Hạ đến. Hạ ngỡ ngàng vì trong nhà có một cô gái trẻ.
Vũ lúng túng giới thiệu :
-Đây là Thanh Thuỷ, người mẫu chỗ Đức đấy, người mà mình sắp làm việc chung.
-Còn đây là Hạ, bạn tôi.
Cả 3 ngồi nói chuyện một lúc thì Vũ xin phép có việc phải đi vì thế Thanh Thuỷ mới rút lui.
Trên đường đi, Vũ thấy Hạ im lặng khác thường, tưởng Hạ mệt, Vũ hỏi :
-Cậu mệt a? Sao hôm nay lặng thinh thế?
Hạ vẫn không nói gì. Hạ thấy trong lòng dấy lên một sự ghen tuông lạ kỳ, không kìm được, Hạ hỏi:
-Cậu ghê nhỉ, có bạn gái sao k nói với mình?
Vũ đớ người :
-Bạn gái nào?
-Thì cái cô người mẫu nãy đấy thôi.
-Vớ vẩn! Hôm nay mình mới biết cô ta mà.
-Thật? Nhưng mà sao ngày nào k đến lại dến vào tối thứ 7?
-Thế chứ mình và cậu là gì mà sao cũng đi vào ngày thứ 7?
Vũ khôn khéo thăm dò nhưng Hạ không trả lời.
-Hay cậu đi chụp hình với mình chiều thứ 3 này nhé, sau giờ làm việc?
-Không! Mình bận lắm, sức đâu mà đi với cậu.
Rồi Hạ không nhịn được lại quay lại đề tài lúc nãy :
-Cơ mà mình thấy cô Thanh Thuỷ ấy có vẻ thích cậu đấy.
-Thế à? Mình không tin đâu.
-Thật đấy! Mình để ý cô ấy cứ nhìn cậu suốt?
-Sao cậu lại để ý điều đó?
-Tò mò thôi.
-Thôi được rồi, để mình thử xem cô ấy có thích mình thật không.
-Thử thế nào?
-Thì thứ 3 này mình thử nắm tay cô ấy xem sao.
Hạ thấy mình quê quá, tự dưng lại "gậy ông đập lưng ông". Khi không lại tạo cơ hội cho người ta nắm tay nhau. Không được, đã thế mình sẽ đi.
Ăn uống no say, trên đường về Hạ mới thủ thỉ bảo Vũ :
-Thứ 3 này mình sẽ đi với cậu.
Vũ không biết chủ định của Hạ nên lòng khấp khởi mừng thầm.
Thứ 3, xe của Đức đến nơi tập kết trước, Vũ chở Hạ lên sau. Vũ dọn đồ nghề ra, cả một balo toàn máy ảnh, ống tele, đèn flash...trông ngộn cả mắt. Hạ đứng gần đó nhìn Vũ tác nghiệp. Vũ nhanh nhẹn, khoẻ mạnh trong chiếc quần jean cạp trễ, áo phông lửng để lộ dây lưng to bản, đôi Converse làm Vũ trông bụi bụi. Vũ say mê với các góc cạnh, khuôn hình đôi lúc như quên cả không gian và thời gian, chỉ có Hạ là làm Vũ đôi lúc mất tập trung. Dù bận bịu với công việc nhưng Vũ vẫn thường xuyên liếc nhìn Hạ, thậm chí trong khi chờ người mẫu, Vũ vẫn đưa máy lên bấm vài kiểu của Hạ, Hạ thấy vậy lườm nhẹ Vũ.
Lúc thì Vũ ngồi xuống, ngửa người ra đằng sau, lúc lại quỳ sụp xuống đất để tìm những góc cạnh ấn tượng, Vũ làm việc hết mình, cống hiến hết mình vì nghệ thuật. Cô người mẫu Thanh Thuỷ nhìn vào ống kính như nhìn vào mặt Vũ, cô không ngừng miệng cuời. Hạ lại thấy lòng nhói lên.
Chụp hình xong cũng đến 8g30 tối, gần 3 giờ đồng hồ lăn lộn, tập trung, công viêc đã có thể gọi l àhoàn tất.
Vũ không về theo đoàn mà chở Hạ đi dọc bờ sông để hít cho no phổi cái gió mang mùi ngai ngái của phù sa mà Vũ nghiện. Lâu lâu Vũ mới vòng lại, gió dưới sông thổi lên mát rượi làm dịu mát tâm hồn hai con người mang nặng những ưu tư.
Không biết có phải do làm việc cật lực không mà tối thứ 6 ấy Vũ lên cơn sốt. Cả người Vũ